Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay.”

Sao Hoäc Tây có thể đồng ý.

Thật sự cô không gọi được.

Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.

Hoắc Tây đứng cạnh cửa sổ.

Không gian yên tĩnh, Miên Miên vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang rúc vào chuồng chó màu hồng, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Hoắc Tây, biểu cảm một lời khó nói hết.

Hoắc Tây đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc Trương Sùng Quang làm loạn, rất có thể con chó này đã xem hết từ đầu đến đuôi.

Đôi mắt đen kịt của Tiểu Quang nhìn xuống.

Sau đó kẹt một tiếng, nó chạy đến bên cửa, có vẻ như muốn đi vệ sinh. Hoắc Tây mở cửa.

Tiểu Quang ngúng nguẩy cái mông xuống tầng.

Hoắc Tây không chốt cửa, cô xoay người nhìn Miên Miên vẫn đang ngủ say sưa.

Cô rón rén tìm bình hoa để bó hồng champagne vào rồi để ở đầu giường... Hoắc Tây nằm xuống, Tiểu Quang cũng đi nhà xí xong, còn tiện ăn một ít thức ăn cho chó rồi mới quay lại.

Nhưng Tiểu Quang không muốn ngủ ở chuồng chó nữa.

Nó nhanh nhẹn nhảy lên giường, nằm bên gối Hoắc Tây, nó sợ cô đuổi nó đi nên dùng đôi mắt chó lòng đen lòng trắng tách biệt kia nhìn cô.

Bình thường Hoắc Tây cũng không quan tâm đến nó. Quan trọng nhất là Miên Miên thích nó.

Bây giờ cô mới cẩn thận quan sát chú chó nhỏ này, cả người đều là mấy đốm nhỏ dễ thương, giống như một chú trâu nhỏ vậy.

Cực kỳ đáng yêu.

Hoắc Tây giơ tay vuốt ve nó, Tiểu Quang trực tiếp lật ngửa bụng cho cô xem. Một đống nơ màu hồng, sau đó... Nó là một con chó đực.

Hoắc Tây thấy con chó này rất giống Trương Sùng Quang.

Cô rút tay lại, Tiểu Quang lại cọ cọ, cuối cùng còn to gan chui vào chăn của cô, nằm ngủ trong ngực Hoäc Tây.

Hoắc Tây do dự một chút rồi vẫn ngầm đồng ý.

Cô ngủ một giấc đến tận trưa, đến khi cô ngủ dậy, Miên Miên và chú chó đều không ở trên giường.

Giọng nói của Miên Miên vang lên trong phòng khách.

Hình như cô bé đang huấn luyện chó, nhưng giọng nói bi bô không hề có sức thuyết phục, sau đó lại có tiếng chạy rầm rầm, là Miên Miên đang đến đây.

Cô bé nằm nhoài lên giường nhìn Hoắc Tây. Mặt Hoắc Tây nóng lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK