Đây là một loại tình cảm rất đáng sợ.
Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đang suy nghĩ chuyện của mẹ Lâm, không biết cậu có nên tự mình ra mặt hay vẫn để thư ký giải quyết thay.
Cuối cùng, cậu quyết định để thư ký làm thay mình.
Có thể gửi nhiều quà hơn, nhưng người vẫn không nên đi, đỡ phải khó chịu.
Nhưng nhà họ Hoắc có chút quan hệ với nhà họ Lâm, chuyện Hoắc Minh và Ôn Noấn cũng đã qua, cùng với chuyện cũ của Doãn Tư và Hoắc Kiều đã qua, coi như là chấm dứt.
Một tuần sau Hoắc Tây gặp phải Lâm Tòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tòng giống như bị mất một lớp da, cả người gầy trơ xương như đang khoác bộ quần áo lên kệ.
Ánh mắt của anh ta càng tối hơn.
Hoắc Tây nhìn thấy anh ta, cũng không thể làm như không thấy, hơn nữa anh †a vừa mới mất người thân yêu nhất.
Lâm Tòng mời cô uống cà phê, cô không có từ chối.
Trong quán cà phê, cả người Lâm Tòng u ám, khiến nhân viên phục vụ cũng tránh xa ba mét.
“Tại sao ngày đó em không đến?” Anh ta hỏi Hoắc Tây. Hoắc Tây hơi bối rối, vừa muốn nói chuyện, Lâm Tòng lại nói tiếp: “Cũng phải, em đang mang thai, quả thực với tình huống như thế em đến không thích hợp lắm”
Hoắc Tây chỉ cười nhạt.
Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, ngón tay Lâm Tòng cầm ly cà phê hơi run, uống một hơi còn nửa ly.
Hoắc Tây chú ý đến ngón tay dính máu của anh ta.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nó, một lát sau cô di chuyển nhìn lên khuôn mặt của Lâm Tòng.
Lâm Tòng cũng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia nham hiểm khó tả, anh ta nhẹ nhàng nói: “Trước khi đến đây, anh có gặp Thẩm Thanh Liên!”
Hoắc Tây không nói gì.
Giọng Lâm Tòng nhẹ nhàng: “Anh đánh chân cô ta tàn phế! Sau này cô ta cũng không thể chạy đến trước mặt anh, thế giới thật bình yên! À... Đứa bé trong bụng của cô ta cũng không còn, Hoắc Tây em thấy có vui không, sau này cô ta không thể lại mang đứa bé ra khiến em buồn nôn nữa.”
Anh ta nói chuyện không cảm xúc, Hoắc Tây nghe càng thấy ớn lạnh hơn.
Cô bỗng nhiên thấy buồn nôn.
Thật là buồn nôn!
Hoắc Tây chạy vào nhà vệ sinh, vịn vách tường ói hết nước trái cây đã uống, mãi cho đến khi dạ dày trống rỗng, cô vịn vách tường thở dốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: