Hoắc Minh ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Anh không biết người bên cạnh ra sao, nhưng đối với anh mà nói, đây là lần đầu tiên! Em nghỉ ngơi đi, để anh đi làm!”
Tài nấu ăn của hắn không bằng Ôn Noãn, nhưng hắn và hai đứa trẻ cùng nhau làm cũng coi như thú vị.
Buổi tối, Ôn Noãn đói rồi.
Cô lật người, dán sát vào người Hoắc Minh, nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.
Hoắc Minh tỉnh giấc.
Hắn cũng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Mấy giờ rồi? Vợ của anh đói rồi à?”
Ở trong chăn ấm áp, nếu là bình thường, Ôn Noãn cũng không muốn giày vò hắn thức dậy, nhưng khi cô mang thai đứa trẻ này, cô không buồn nôn cũng không khó chịu, khẩu Vị còn vô cùng tốt.
Cô đặt chiếc gối lên vai hắn: “MUốn ăn canh xương bòI”
Cánh tay Hoắc Minh khẽ võ lên mông cô: “Khó làm như vậy! Em muốn ăn gì?”
Nhưng hắn vẫn đứng dây, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vợ muốn ăn gì anh sẽ nấu món đó! Mặn ngọt gì đều có.”
Ôn Noãn cảm thấy hắn trở nên gần gũi.
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy hắn lưu manh, không cần mặt mũi.
Hoắc Minh mặc áo lông, xuống lầu nấu canh xương bò, Ôn Noãn ở lại trong phòng ngủ ấm áp, cô mãi không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, lấy bài tập của Hoắc Tây và Sùng Quang tới, xem kỹ.
Trong nhà có mấy đứa trẻ, nhưng cô đều nghiêm túc cư xử với từng đứa.
Cô cũng biết, có thêm một đứa trẻ nữa, cô sẽ không còn khả năng để mở rộng sự nghiệp thêm nữa, nhưng thu nhập của trung tâm âm nhạc và nhà hàng cực kỳ tốt, có lẽ thỉnh thoảng cô cũng sẽ đầu tư cho một hai bộ phimI
Người phụ nữ trải qua cuộc sống như ý sẽ trở nên dịu dàng.
Cô nhớ lại quá khứ trong màn đêm, trong lòng đã tiêu tan không ít.
Một tiếng sau, Hoắc Minh bưng canh xương bò đi vào, một cơn gió lạnh đi theo.
“Canh xương bò hoành thánh, ăn thử đi.”
Hắn đặt khay thức lên lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng, thấy Ôn Noãn từ tốn ăn, thật ra miệng của cô rất bắt bẻ, nhưng món do Hoắc Minh làm rất hợp khẩu vị của cô.
“Ngon lắm.” Cô cười yếu ớt với Hoắc Minh.
Đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Minh sờ lên mặt cô: “Ngon thì tốt!”
Ôn Noãn trừng hắn một cái.
Hoắc Minh bật cười.
Một lát sau, hắn lấy một điều thuốc ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc, ban ngày nhịn cả ngày rồi”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô không yêu cầu hắn phải cai thuốc, đàn ông làm kinh doanh không thể thiếu việc ăn nhậu.
Chỉ cần không hút thuốc ở trước mặt trẻ con là được.
Hoắc Minh ra ngoài hút thuốc, trong phòng sách không mở lò sưởi ,hắn lại mở cửa sổ ra, quả thực có hơi lạnh.
Nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ thỏa mãn tới vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: