Đang suy nghĩ thì có một người đàn ông trạc tuổi đi qua. Anh ta tên Trịnh Khải, cậu ấm nhà giàu cùng giới.
Lúc trước từng nhiệt tình theo đuổi Lý Tư Ỷ, nhưng khi đó cô ấy một lòng tập trung chạy theo sau đuôi của Hoắc Doãn Tư, vốn không thích anh ta.
Bây giờ nhà họ Lý sa sút, Trịnh Khải cảm giác mình đã có cơ hội.
Anh ta ngồi bên cạnh Lý Tư Ÿ, rót ly rượu vang cho cô ấy và hào phóng nói: “Dạo này tôi mới từ nước ngoài về, đã nghe nói chuyện của cô. Tư Ÿ, dựa vào giao tình của chúng ta thưở xưa, uống ly rượu này, tôi giao dự án trong tay cho cô làm.”
Anh ta hạ giọng: “Xong rồi chúng ta đi khách sạn?”
Lý Tư Ỷ nâng ly rượu vang, nghe thấy lời này lập tức chậm rãi quay đầu lại nhìn anh ta... Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn ngủ với tôi hay muốn cưới tôi?”
Người đàn ông cười rạng rỡ: “Tôi muốn cưới cô, nhưng thực tế không cho. phép. Cô quên tôi có vợ rồi à, trong nhà quản rất nghiêm nên chúng ta cũng chỉ làm một hai lần. Nếu xảy ra thường xuyên hơn, người kia ở nhà chắc chắn sẽ phát hiện. Thế nào, vụ làm ăn mấy chục triệu nhưng chỉ ngủ cùng tôi mấy lần, rất đáng nhỉ”
Lý Tư Ỷ đã gặp quá nhiều hạng người này rồi.
Bạn nối khố trong giới cũng đổ dầu vô lửa như vậy, thật sự khiến người khác. không ngờ đến.
Cô ấy rũ mày xuống rồi cười thản nhiên: “Đúng là đáng thật, nhưng tôi không có hứng thú, anh tìm người khác đi.”
'Tên họ Trịnh không ngờ lại bị từ chối.
Anh ta lập tức tức gi: ý Tư Ỷ, cô đừng có mà không biết điều. Cô cho rằng mình còn là cô chiêu nhà giàu, cao xa khó với lúc trước à? Bây giờ nhà họ Lý còn bao lâu thì vỡ nợ? Hơn nữa, không phải cô và tên họ Cố qua lại ngầm nhiều năm từ lâu rồi sao? Không phải cô vì tên họ Cố mà đào hôn đấy à? Cô đuổi theo người ta đến tận thành phố H. Kết quả thì sao? Người ta cũng không thèm... Cô tưởng mình đáng giá à?”
“Tôi nói cho cô b phải uống.”
hôm nay ly rượu này cô bắt buộc uống, không uống cũng
“Không biết điều.”
Lý Tư Ỷ đổ ly rượu lên mặt anh ta: “Anh ăn nói tử tế chút” 'Tên kia lau mặt.
Anh ta trừng mắt lườm cô ấy rồi cười mỉa: “Ha ha, cô thanh cao cái gì, chỉ là món đồ chơi bị Cố Vân Phàm chơi nát bét mà thôi.”
Thật trùng hợp, ba người Cảnh Thuy, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên lên lầu.
Họ còn tình cờ gặp Cố Vân Phàm.
Ông ta có tiệc xã giao ở đây, mọi người hàn huyên vài câu, còn chưa nói hết thì đã nghe cuộc đối thoại trong phòng VỊP... Đột nhiên trán của Cố Vân Phàm đau nhức dữ dội, ông ta nghe người khác mắng cô ấy là thứ đồ chơi bị Cố Vân Phàm chơi nát bét.
Ông ta nghĩ như vậy khi nào chứ?
Cho dù là bây giờ, ông ta cũng sẵn sàng nâng Lý Tư Ỷ trong lòng bàn tay, chỉ sợ làm bẩn cô ấy.
An Nhiên hơi nhúc nhích thì bị Hoắc Doãn Tư ấn chặt. Anh ấy hơi nâng cằm lên...
An Nhiên nhìn nét mặt tái nhợt của Cố Vân Phàm, cô không cử động được, nhìn qua Hoắc Doãn Tư... anh ấy duỗi tay, nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của mình.
Người qua đó trước nhất là Cảnh Thuy. Tiệc đêm nay do anh ta tổ chức, nào ngờ Trịnh Khải trở về thì không ngoan ngoãn. Người đã có vợ mà còn làm khó làm dễ Lý Tư Ỷ, đúng là không có phong độ.
Anh ta đi qua, một tay đẩy Trịnh Khải: “Anh uống say rồi phải không, lát bảo vợ anh đưa anh đi đi.”
Trịnh Khải hừ lạnh một tiếng.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: