Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhân viên lễ tân đỏ mặt ra ngoài, Ôn Noãn thấy hơi kỳ lạ, vô duyên vô cớ sao lại đỏ mặt thế!

Một lúc sau thì cô đã hiểu. Cửa phòng làm việc mở ra, người tài xế đó bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi chân siêu dài, sau đó là

gương mặt trẻ trung trông như yêu nghiệt.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng.

Trông giống như một con sói nhỏ đạt tiêu chuẩn!

Ôn Noãn từ chối không hề nghĩ ngợi: “Có lẽ cậu đi nhầm chỗ rồi, chỗ chúng tôi đang tuyển tài xế.”

Con sói nhỏ ném một phần tài liệu lên bàn. “Vị trí mà ông đây ứng tuyển là tài xế!” Ông...

Ôn Noãn cúi đầu xem tài liệu.

Chu Mộ Ngôn, 23 tuổi người thành phố H! 185 cm, số đo ba vòng...

Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu Chu, vì một số lý do nên có lẽ chúng tôi chưa thể tuyển dụng cậu.”

Chu Mộ Ngôn cúi người ngồi lên bàn làm việc của cô: “Ông đây là tay đua xe chuyên nghiệp, lái xe cho một công ty nhỏ như công ty của cô, cô có biết đã nể mặt cô rồi không?”

Ôn Noãn cau mày.

Cô bình tĩnh nói: “Lương tháng tám ngàn, không bao. gồm chỗ ở, nếu đồng ý làm thì cứ ở lại!”

Cô nghĩ, vị cậu ấm này nhất định sẽ không chịu làm!

Không ngờ con sói nhỏ lại cười ha hả.

Cậu ta tiến lại gần cô: “Thẻ của ông đây đã bị tịch thu, cô trả lương tám ngàn tệ không bao gồm chỗ ở, cô muốn để ông đây ngủ ngoài đường sao? Với ngoại hình này của ông đây thì chẳng an toàn chút nào!”

Ôn Noãn cúi đầu xử lý những việc khác.

Cô nhẹ nhàng nói: “Với ngoại hình này của cậu, lương tháng tám mươi ngàn tệ cũng không thành vấn đề.”

Con sói nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên: “Khốn kiếp! Ông đây không phải trai bao đâu!”

Ôn Noãn bấm đường dây nội bộ, bảo thư ký mời cậu ta ra ngoài, ngôi miếu nhỏ của cô không chứa nổi vị phật lớn, nếu giữ lại thì toàn bộ nhân viên nữ của trung tâm âm nhạc sẽ không thể làm việc được mất.

Thư ký đỏ mặt, cảm thấy thật đáng tiếc.

Con sói nhỏ khá tức giận: “Ông đây bằng lòng lái xe cho cô, là phần mộ tổ tiên nhà cô đã phù hộ đấy, cô biết không? Khốn kiếp!”

Đúng lúc này, dì Nguyễn cầm hộp cơm đi tới.

Bà ấy đến để đưa cơm trưa cho Ôn Noấn, vừa đến nơi đã thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng làm việc, trông cậu ta rất đẹp trai.

Gương mặt thật đẹp! Cả người đều sáng lấp lánh. Dì Nguyễn vui mừng khôn xiết!

Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn nghe thấy Ôn Noãn gọi tiếng mẹ, lập tức bước tới đỡ dì Nguyễn ngồi xuống, cầm lấy hộp cơm trên tay, rất ân cần lễ phép: “Gọi cô chứ nhỉ! Trời nóng như vậy sao cô lại tự mình tới đây? Chẳng phải cháu là tài xế của Tổng Giám đốc Ôn sao, từ giờ trở đi cô gọi điện cho cháu, cháu sẽ đến đón cô ngay! Nhìn xem làn da trắng mịn này bị phơi nắng rồi.”

Dì Nguyễn tỉ mỉ đánh giá, cười đến tận mang tai.

Ôn Noãn không nói nên lời: Chắc là tốt nghiệp Học viện Trung Hý đây!

Chu Mộ Ngôn ngồi xuống cạnh dì Nguyễn, chớp mắt: “Lương tháng tám ngàn, không có chỗ ở!”

Bị chú cún con ngoan ngoãn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, dì Nguyễn kìm lòng không được, không nhịn được hỏi Ôn Noãn: “Chỗ chúng ta không có ký túc xá à?”

Thư ký nhanh chóng trả lời thay cho Ôn Noãn: “Chỉ có ký túc xá nữ thôi!”

Dì Nguyễn thấy vô cùng đáng tiếc. Thật là một đứa trẻ đẹp trai, ngoan ngoãn biết bao!

Người đàn ông vừa tự xưng mình là “ông đây”, nấy giờ đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt tin tưởng, ánh mắt đó đủ để trông nhà vượng cửa, lòng của dì Nguyễn mềm nhữn: “Ở chỗ mẹ vẫn còn một phòng trống, để Tiểu Chu đến ở chỗ của mẹ đi!"

Ôn Noãn phản đối.

Người trước mặt này lại chẳng rõ lai lịch, sao có thể để cậu ta chung sống với dì Nguyễn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK