Lý Tư Ỷ lái xe tới, người giúp việc chăm sóc cô vẫn còn ở đó, rất hoảng sợ khi nhìn thấy có người đến xem nhà.
Chị giúp việc đã quen với việc ở đây và không muốn rời đi.
Ngoài ra, chị giúp việc cũng lo lắng cho Lý Tư Ỷ.
Lý Tư Ỷ an ủi chị Vương vài lời rồi dẫn người đi xem nhà... Sau khi xem xét từ trong ra ngoài, mức giá cuối cùng đưa ra là một trăm hai mươi triệu tệ, thực tế giá thị trường cao hơn rất nhiều, nhưng Lý Tư Ỷ đang cần tiền gấp!
Cô đành nghiến răng bán nó.
Sau khi chạy vạy khắp nơi, vẫn còn một phần nợ chưa trả hết... nhưng cô vẫn ưu tiên giúp chị Vương ổn định cuộc sống trước.
Không thể trông cậy gì vào nhà họ Lý, hơn nữa mẹ cô biết lai lịch của chị Vương nên chắc chắn sẽ không đồng ý chứa chấp.
Lý Tư Ỷ chợt nghĩ đến An Nhiên.
Biệt thự rộng nên có nhiều người giúp việc cũng không sao.
Cô đành mặt dày gọi điện cho An Nhiên, ngập ngừng nói chuyện chính. Mặc dù An Nhiên vẫn phải bàn bạc lại với Hoắc Doãn Tư nhưng cô vẫn đồng ý trước, nhẹ nhàng nói: "Để chị ấy qua đây! Ở đây đang thiếu người".
Lý Tư Ỷ trầm mặc hồi lâu, có chút nghẹn ngào.
Cô ấy nói: “An Nhiên, tôi không bao giờ nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ nhờ cô làm một việc như vậy!”
Mấy năm trước, Lý Tư Ỷ còn trẻ, kiêu ngạo và có phần coi thường An Nhiên.
Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi!
Sau khi tìm được chỗ ở cho chị Vương, Lý Tư Ỷ liền đi vào trong biệt thự. Chị Vương đã thu dọn xong hành lý, đang lặng lẽ lau nước mắt. Khi nhìn thấy Lý Tư Ỷ đi tới liền lau vội nước mắt, nhỏ giọng nói: “Cô Lý, tôi về quê rồi, sau này hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé".
Chị Vương đã chăm sóc cô ấy hơn hai năm, không những không đòi lương mà còn đưa thẻ của mình cho cô.
"Đây là một ít tiền tiết kiệm của tôi, tuy nhỏ... nhưng cứ coi như tôi cho cô mượn".
Lý Tư Ỷ dùng ngón tay gầy gò trắng trẻo chạm vào tấm thẻ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Đây là tiền lương hưu của chị, làm sao tôi có thể cầm được! Đừng về quê nữa, An Nhiên đang thiếu người. .. Cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, tốt hơn tôi nhiều!”
Chị Vương không cầm được nước mắt nữa.
Chị Vương mất chồng khi còn trẻ và không có con, Lý Tư Ỷ giống như người nhà của chị ấy.
Lý Tư Ỷ thấp giọng nói: “Chị cứ qua đó trước, chờ tình hình tốt hơn tôi sẽ lại đón chị về”.
Chị Vương lập tức gật đầu đồng ý!
Lý Tư Ỷ thu xếp hành lý của mình, cho vào trong cốp xe. Cô ấy sợ chị Vương sang bên đó sẽ bị người làm ở đó coi thường nên định tự mình lái xe đưa chị Vương tới...
Chị Vương lúc đầu không dám ngồi lên xe.
Lý Tư Ỷ giữ cửa xe, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Hiện tại tôi không còn nhiều nữa!”
Cô ấy nói không nhiều nhưng chị Vương đã hiểu ý. Chị Vương lên xe, Lý Tư Ỷ đóng cửa xe lại. Trước khi lên xe, Lý Tư Ÿ ngước
mắt nhìn căn biệt thự lần cuối... Ngày mai nơi này sẽ thuộc về người khác, ký ức về Cố Vân Phàm sẽ biến mất cùng với nó.
Đôi mắt cô nhoè đi nhưng không khóc.
€ó quá nhiều việc cô phải giải quyết ở nhà và ở công ty, có quá nhiều thứ cô phải học, cô không có thời gian để chìm đắm trong một ký ức đau thương nào nữa.
Chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ lái đi khỏi biệt thự...
'Từ xa, một chiếc Land Rover màu đen chạy tới với cửa kính hạ xuống.
Là Cố Vân Phàm.
Ông ta chống tay lên mép cửa kính ô tô, giữa ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc. Một lúc sau, hai người mua biệt thự đi tới, kính cẩn gọi Cố tiên sinh rồi đưa chìa khóa biệt thự cho ông ta.
Cố Vân Phàm nhận lấy, gật đầu rồi xuống xe.
Ông ta bước vào biệt thự.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: