Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Về phần tình cảm của hai người, không phải chuyện của bố nữa."

Hoắc Minh cũng có ý này.

Anh cúi đầu hỏi Ôn Noấn: "Em thấy được không, Tổng Giám đốc Ôn!"

Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng hơi khó xử, nhưng Hoắc Chấn Đông rất tôn trọng cô, nói thẳng mọi việc.

Cô cũng chỉ có thể đồng ý. Đêm đến, Ôn Noãn không ngủ được, trằn trọc trên giường mãi.

Hoắc Minh nằm bên cạnh cô.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: "Chỗ sưng lên khó chịu sao?"

Anh vừa nói vừa đưa tay sờ xuống. "Không tệ mài"

Ôn Noãn lười so đo với anh, cô khế tựa vào lòng anh, thấp giọng nói: "Có phải bệnh tình của cậu không lạc quan lắm không?”

Cô mới sinh được mấy ngày, còn chưa hết ở cữ. Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp Lục Khiêm.

Cô hiểu rõ tình huống như vậy nghĩa là gì, nói không lo lắng là giả, nhưng Ôn Noãn chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân.

Hoắc Minh im lặng một lát.

Sau đó anh mới thấp giọng nói: "Đúng là không tốt lắm! Nếu không bố sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, phải biết ông ấy vẫn còn rất khó chịu!"

Nhưng có thể làm gì bây giờ?

Đó là cậu của Ôn Noãn, là bố ruột của Thước Thước.

Ôn Noãn nghe xong cũng chua xót trong lòng.

Hoắc Minh sợ cô nghĩ nhiều, cúi đầu an ủi mấy câu: "Bệnh này cũng không phải không có tiền lệ tốt lên! Dùng phương pháp tiên tiến, chăm sóc cẩn thận thì hai ba năm nữa sẽ không sao đâu!"

Ôn Noãn không nói nữa, cô nhẹ nhàng ôm chặt eo anh...

Hôm sau, Minh Châu ghé qua thăm cô.

Nhưng không ngờ Lục Khiêm cũng ở đây, một trước một sau cùng vào, đúng là trùng hợp.

Hai người gặp nhau, bầu không khí có chút quái dị. Ánh mắt Lục Khiêm trầm xuống.

Minh Châu giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ấy khách sáo với ông vài câu, sau khi nói chuyện với Ôn Noãn xong thì rời đi trước.

Sau khi Minh Châu rời đi.

Cửa phòng bệnh đóng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đung đưa, như thể đang đang gảy mạnh sợi dây trong lòng Lục Khiêm.

Ôn Noấn rót một ly nước ấm cho ông.

Lục Khiêm cười nhạt: "Lâu rồi không gặp con, cuối cùng cậu cũng rảnh rỗi sang đây thăm đứa nhỏ được rồi."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK