Không chỉ Minh Châu giật mình hoảng hốt.
Ngay cả bà cụ cũng bối rối không thôi, không biết giải thích thế nào cho việc bà đang ở thành phố B.
Bà bực vì Lục Khiêm không chịu cố gắng cho hạnh phúc của chính mình.
Nhưng sau khi nói chuyện với con trai, bà cũng không nỡ để một cô gái tốt như Minh Châu chậm trễ việc cả đời.
Bệnh của Lục Khiêm, phải được theo dõi trong ba năm.
Khi bà còn đang suy nghĩ, Minh Châu kêu một tiếng bà ơi, khiến bà bỗng không kiềm được nước mắt.
Bà muốn nói rồi lại thôi.
Đúng lúc này, y tá đẩy Ôn Noãn và đứa bé ra ngoài.
Hoắc Minh đang trông coi bên cạnh.
"Là một cô công chúa nhỏ!" Cô y tá mỉm cười.
Người nhà họ Hoắc đến chụm lại nhìn, Hoắc Chấn Đông nhìn khuôn mặt đứa bé mà vui mừng cười cười, lặp lại không ngừng: "Con gái thì tốt, con gái thì tốt, Tiểu Hoắc Tây của chúng ta cuối cùng cũng có em gái để chơi cùng rồi."
Hoắc Tây cũng xúm lại nhìn em gái.
Tâm trạng bà Hoắc dạo này không tốt lắm, nhưng lúc này nhìn thấy bé con đáng yêu, bà cũng thoải mái hơn một chút.
Bà liếc nhìn chồng mình: "Ông cũng đừng thiên vị như thế chứ."
Hoắc Chấn Đông đùa với bé con, không nhịn được mà tươi cười hứng khởi: "Thiên vị thì sao chứ! Mà bé con cũng nghe không hiểu, một khi hiểu ra thì Hoắc Tây của chúng ta cũng lớn rồi, có thể dẫn Tiểu Hoắc Kiều ra ngoài chơi."
Hoắc Tây nghe mà mê tít.
Cô bé dán cả người vào chiếc giường đẩy, thơm mẹ một cái.
"Con thích em gái!"
Cô bé thật sự rất thích, mừng đến mức reo lên oang oang khắp nơi.
Trương Sùng Quang cũng cảm thấy thích thú, thế nhưng cậu nhóc khá hướng nội, chỉ hơi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: