Lâm Bân thức thời mà đứng dậy: “Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trông. cửa."
Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cửa phòng bệnh đóng lại.
Hoắc Doãn Tư dựa lên đầu giường, trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ nhẹ nhàng bâng quợ, nói: “Làm ăn lúc nào cũng có xã giao, có phụ nữ thì nói chuyện còn dè dặt, nhưng nếu chỉ toàn đàn ông thì sẽ không dè dặt nữa. Hơn nữa, mấy cái chuyện xấu xa trong nhà tổng giám đốc Gố ít nhiều gì cũng có người biết, chỉ là khi ở thành phố H mọi người đều nể mặt không nói, còn khi đi thành phố B công tác thì sẽ bị lấy ra làm trò cười."
An Nhiên nhíu mày: “Các anh xã giao còn nói mấy chuyện này hả?”
Hoắc Doãn Tư cười: “Đàn ông thành công cũng là người. Em tưởng bọn họ đều là thánh nhân, không chơi phụ nữ không nói tục tĩu hả? Đàn ông cũng thích hóng chuyện, thích thú với chuyện tìm được cô thư ký xinh đẹp hay là tìm được bảo bối mới gì đó.”
An Nhiên cảm thấy ghét bỏ. Hoắc Doãn Tư vỗ về tay cô: “Tổng giám đốc An, em may mắn lắm khi gặp được người đàn ông đáng tin cậy như anh.”
An Nhiên nắm tay anh cần nhẹ: “Em cảm thấy phải xem kỹ anh lần nữa”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ.
Sau khi Hoắc Doãn Tư xuất viện, anh ở trong nhà dưỡng bệnh, An Nhiên vốn định làm việc giúp anh.
Nhưng Hoắc Minh không cho, mà Ôn Noãn cũng đau lòng.
Sao có thể để cho phụ nữ mang thai mệt chứ?
Vậy nên Hoắc Minh lại tiếp tục vất vả đi làm. Ôn Noãn thường xuyên đến thăm Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, một phần canh bổ hai người ăn, đứa nhỏ trong
nhà cũng có người chăm sóc.
An Nhiên vốn cho rằng khoảng thời gian Hoắc Doãn Tư bị mù tạm thời sẽ có chút cực khổ.
Không ngờ chưa đến nửa tháng là anh đã khôi phục thị lực.
Một ban đêm nào đó, ánh trăng treo cao, An Nhiên đang dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Hoäc Doãn Tư ngủ một giấc dậy thì thấy trước mắt sáng ngời rõ ràng.
Anh khó tin mà mà xòe năm ngón tay ra, ngón nào cũng thấy được rõ ràng. Hoắc Doãn Tư nằm xuống, tâm trạng rất phức tạp, ngoài cửa phòng ngủ chính có tiếng vang, tai anh nhanh nhạy hơn nhiều, nghe ra được là tiếng của An Nhiên và Trà Sữa.
Đi vào là Trà Sữa. Chú chó con rất thích anh, chạy vào nhảy lên đầu gối anh.
Sau đó, ánh mắt không có tiêu cự của anh chợt khựng lại. Anh nhẹ giọng nói: Cho nó ăn chưa?”
An Nhiên khựng bước, yên lặng nhìn chằm chằm Hoäc Doãn Tư một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đặt bàn tay trắng gầy lên đầu gối anh, ngửa đầu dịu dàng hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào? Có thể thấy chưa?”
Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng ra trước, từ từ lắc đầu.
An Nhiên bình tĩnh nhìn anh thêm một lúc rồi đặt đầu lên đùi anh, lẩm bẩm: “Rất mong anh sớm nhìn thấy!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu vuốt ve mái tóc cô.
Anh khàn giọng nói: “Ngủ một giấc dậy, trên người hơi bẩn, em tắm rửa giúp anh.”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: