Trương Sùng Quang cầm cái áo khoác màu xám để trên sô pha lên, mặc vào rồi đi đến trước mặt Duệ Duệ, anh nhẹ nhàng nói: “Bố đi đây! Sáng mai bố lại vào thăm con.”
Duệ Duệ ốm, cậu bé không nỡ xa bố.
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, cậu bé chỉ gật đầu.
Khi Trương Sùng Quang đi, anh không kìm được lại nhìn Hoắc Tây một cái… anh cũng không mong Hoắc Tây sẽ tiễn anh, anh chỉ muốn nhìn cô thêm cái nữa, không ngờ trùng hợp là Hoắc Tây cũng nhìn sang đây.
Bổn mắt nhìn nhau, bầu không khí khá là vi diệu.
Hầu kết Trương Sùng Quang hơi trượt trượt, cuối cùng anh vẫn đi ra cửa kéo cửa ra rời đi.
Sau khi anh đi, không ai nói gì.
Sợ Hoắc Tây thương cảm.
Lúc gần tối, Duệ Duệ gần như đã khỏe hẳn, vợ chồng Hoắc Minh cũng yên tâm.
Bọn họ bảo Hoắc Tây về nhà nghỉ ngoi.
Hoắc Tây vâng một tiếng, cô mặc áo khoác vào đang định tạm biệt Duệ Duệ… không ngờ là nhà cũ nhà họ Hoắc gọi tới, bà cụ Hoắc gọi tới bảo với Hoắc Minh là Hoắc chấn Đông có hơi không khỏe, bảo ông về thăm.
Âm lượng điện thoại khá to, Hoắc Tây nghe thấy rồi.
Cô cởi áo ra, rồi nói: “Bổ mẹ, bố mẹ về chăm sóc ông nội đi, con ở lại đây chăm sóc Duệ Duệ.”
Hoắc Minh có điều băn khoăn.
Hoắc Tây biết ông lo cái gì, cô thản nhiên nói: “Con nghĩ chắc anh ta sẽ không làm gì đâu, lần này bọn con đã nói rõ ràng rồi.”
Hoắc Minh nhớ người cha già, đắn đo một hòi ông đồng ý, ông và ôn Noãn đi về trước.
Hoắc Tây ở lại trông tiểu Trương Duệ.
Trẻ nhỏ bị ốm, đến lúc ăn cơm tối, cậu bé khẽ bảo là muốn ăn sủi cảo.
“Con muốn ăn nhân rau hẹ.”
Đang tết lại bị ốm, Hoắc Tây vui lòng thỏa mãn cậu bé, cô gọi cho quản gia ở nhà, bảo ông ấy cho người gói ít sủi cảo rồi mang đến đây, hơn
nữa phải làm nhân rau hẹ.
Quản gia đồng ý luôn.
Nhưng sau khi cúp máy, ông ấy lại gặp khó khăn, tết này người giúp việc nghỉ hết rồi, đi đâu tìm người gói sủi cảo với đi đâu tìm rau hẹ đây!
Quản gia phiền muộn hút một điếu thuốc.
Miên Miên ôm tiểu Quang, cô bé ngấng đầu lên nhìn ông ấy: “Sủi cảo nhân rau hẹ bố gói ngon lắm!”
Quản gia nghĩ thầm: Có rồi!
Cậu chủ Duệ Duệ là cậu bé mà cô chủ sinh cho Trương Sùng Quang, bây giờ nhà họ Hoắc đang chăm sóc… Cái người làm bổ kia không thế không đóng góp chút sức lực nào chứ, bữa sủi cảo này nên để anh lo liệu!
Quản gia đón đầu gió, gọi một cuộc điện thoại.
Bệnh viện, chín rưỡi tối.
Duệ Duệ đợi sủi cảo nhân rau hẹ, đợi đến mức ngủ luôn, cậu gối lên gối đầu ngủ say.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: