Ông hỏi như vậy, Minh Châu có thể giận ông.
Chỉ là... Cô không có.
Cô nhìn ông chằm chằm, đôi mắt bất giác đỏ lên.
Lục Khiêm có chút hối hận, nhưng vẫn không thể nói ra lời an ủi cho được.
Một lúc lâu sau, Minh Châu khế lên tiếng: “Tôi không đọ nổi ông Lục, có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.”
Lời này chính là lời nói tức giận. Có người ngoài ở đây, Lục Khiêm không tiện nói nhiều.
Cố Vân Phàm rất thức thời nói: “Tôi đợi trong xe! Hai người giải thích hiểu lầm cho rõ đi!"
Cậu ta lại cười nói: “Ông Lục, hiểu lầm này lớn rồi!”
Nói xong thì ôm Tiểu Thước Thước rời đi.
Minh Châu cũng muốn đi.
Lục Khiêm vươn tay giữ lấy cô, ông khàn giọng nói: “Minh Châu!” Minh Châu khẽ vùng khỏi tay ông, thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi!”
Lục Khiêm biết cô đang giận, dịu dàng xin lỗi với cô: “Là anh không đúng! Có thể tha thứ cho chú Lục của em một lần không?”
Mắt Minh Châu nóng rực. Lục Khiêm khẽ chạm mặt cô, lại hỏi cô: “Đứa nhỏ sao rồi?”
Nếu là trước kia, cô sẽ làm loạn với ông một lúc lâu, bởi vì lời ông nói khiến người khác rất tổn thương.
Nhưng ông lại bị bệnh.
Minh Châu không muốn kích thích ông, cô nghĩ cô tức giận với ông, tâm trạng ông không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của ông, cô là cô gái lương thiện, cho dù đến hiện tại cô cũng không nghĩ đến tương lai sẽ ở cùng ông, nhưng cô vẫn cố nén buồn tủi mà nói: “Rất tốt.”
Nói xong cô nhìn ông.
Gương mặt Lục Khiêm tái nhợt, gầy gò.
Ông nhìn cô dịu dàng cười, chỉ là nụ cười ấy có chút thương cảm.
Cô hiểu tâm ý của ông.
Khoảnh khắc đó, Minh Châu chợt cảm thấy khó chịu kỳ lạ trong lòng.
Như thể chú Lục tự tin ung dung mà cô thích, đã biến mất rồi.
Ông biến thành một người đàn ông bình thường.
Ngay cả ghen, cũng không dám thừa nhận.
Minh Châu nghẹn giọng: “Tôi về trước! Ông giữ gìn sức khỏe.”
Lục Khiêm vội hỏi: “Lần tới kiểm tra thai sản là khi nào? Anh đi cùng em?” Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Cô nói với ông rất khẽ: “Thứ năm tuần sau nữa, chín giờ sáng.”
Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như trước kia vậy... Giống như trưởng bối lại vừa giống người yêu.
Bọn họ cũng không hứa hẹn gì.
Cô không nói, ông chữa hết bệnh thì cô sẽ ở cùng ông. Ông cũng không có ý nói kết hôn lại.
Hai đứa trẻ, trở thành toàn bộ liên hệ của bọn họ.
Minh Châu rời khỏi phòng bệnh, trong lòng cô khó chịu, đi đến cuối hành lang một mình đứng đó.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: