Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.

Hoắc Minh nhìn mà cảm thấy đau lòng, đi đến cạnh xe, anh cẩn thận đặt cậu bé vào ghế trẻ em, sau đó nhìn em gái mình.

Hoắc Minh Châu im lặng ngồi lên xe, nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết, được không?”

“Em còn biết sợ sao?” Hoắc Minh hừ lạnh, đóng cửa xe lại, đi vòng ra phía trước để lên xe. Anh thực sự buồn bực, muốn hút thuốc, nhưng anh đã kìm lại vì lo ngại có trẻ em ở đây.

Im lặng một lúc, anh đạp chân ga.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, xe từ từ lái vào cổng biệt thự.

Vốn dĩ anh không định đánh thức Ôn Noãn, nhưng Ôn Noãn vốn đang có tâm sự trong lòng, tiếng mở cửa đóng cửa vẫn đánh thức cô, cô mặc áo ngủ, nhẹ nhàng đứng dậy.

Đứng ở cầu thang, nhìn thấy Hoắc Minh ôm Thước Thước và Minh Châu đi theo phía sau.

Ôn Noãn sửng sốt một lát.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Đêm nay để Thước Thước ngủ cùng Hoắc Tây! Em hãy nói chuyện với Minh Châu đi!”

Ôn Noãn gật đầu. Cô quay lại lên lầu để mở cửa cho Hoắc Minh.

Hoắc Minh bế Thước Thước vào trong, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống chiếc giường mà Ôn Noãn vừa năm...

Có lẽ giường quá mềm nên Tiểu Thước Thước không bị đánh thức.

Tiểu Hoắc Tây bị đánh thức một chút, khế hé mắt, sau đó xoay người ôm lấy Thước Thước, âu yếm như đang ôm cún con mà ngủ...

Khuôn mặt trắng trẻo, nét mặt giống nhau và cả mái tóc màu trà.

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn.

Anh chạm vào Tiểu Hoäc Tây, rồi lại chạm vào Thước Thước, thì thầm: “Đứa bé rất giống bố!”

Ôn Noãn cảm thấy khá chột dạ.

Hoắc Minh quay người, ôn nhu nói: “Chắc hẳn em cũng đoán được, là giống nòi của ông già khốn kiếp nào rồi chứ?”

Anh ăn nói khá thô lỗ!

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đừng để bọn nhỏ nghe được, ngày mai chúng ta hẫng nói!”

Hoắc Minh trừng mắt nhìn cô.

Nếu là trước đây thì Ôn Noãn sẽ sợ anh, nhưng bây giờ cô không sợ anh như trước nữa... Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô còn mạnh dạn nói: “Anh không nên giận lây cả tôi! Cũng đâu phải do tôi làm đâu!”

Sắc mặt Hoắc Minh dịu đi một chút.

Anh nắm lấy tay cô: “Hãy ở với Minh Châu, anh vào phòng sách hút điếu thuốc.” Ôn Noãn gật đầu.

Thực tế là chuyện giữa họ vẫn chưa được giải quyết, bọn họ vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng khi đối mặt với những chuyện xảy ra trong nhà, họ theo bản năng mà nương tựa vào nhau.

Phải làm sao đây?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK