Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bếp.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp lại ái muội, Ôn Noãn cũng cảm nhận được, mấy tự nhiên ôm Hoắc Minh ra.

Thế nhưng động tác của người kia nhanh hơn. Trước khi cô kịp chạy trốn, anh đã chặn cô ở trước bồn rửa. Tay anh xử lý cá rô, còn có mùi cá nhẹ.

Không muốn làm bẩn áo cô nên anh chỉ có thể phát lực bằng eo, nhẹ nhàng ma sát với cô.

Mặt Ôn Noãn đỏ ửng.

Cô bất an nhìn ra ngoài, nhu nhược nói: “Người giúp việc sẽ đi vào bất cứ lúc nào đấy.”

Hoäc Minh cười khẽ: “Họ nhìn thấy cũng coi như không nhìn thấy.”

Anh nghiêng người, hôn môi cô.

Vốn dĩ anh chỉ định trêu chọc cô thôi, nhưng cơ thể hai người tiếp xúc gần như thế, bình thường Hoắc Minh lại là huyết khí phương cương, đâu thể nào chịu được?

Ánh mắt anh không khỏi sâu hơn.

Ôn Noãn không chịu nổi ông như thế, tay áp trước ngực anh.

“Tay anh toàn mùi tanh!”

“Trong nhà có nhiều trẻ con, Sùng Quang và Thước Thước đều tám chín tuổi rồi, có một số việc đã nửa hiểu nửa không rồi. Anh làm bố, làm bác của chúng, đừng có làm gương xấu cho chúng, biết chưa?”

Hoắc Minh cười khẽ.

Cái mũi thật cao của anh ta khế cọ vào người cô.

Giọng anh khản đặc: “Giám đốc Ôn đội cho anh cái mũ cao thật đất!”

Nhưng anh cũng đứng thẳng lên, xoay người lại xử lí con cá rô tươi kia.

Còn về Ôn Noãn, cô đã quên mất chuyện công ty Lục Khiêm rồi.

Cô khẽ vuốt bộ váy dài trên người, vẩy mái tóc màu trà đi ra ngoài, sợ anh hối hận lại làm chuyện gì đó mất thể diện...

Trong phòng khách, bọn trẻ đều đang bận rộn. Hoắc Minh không có ở đây. Tiểu Hoắc Tây đã leo xuống khỏi ghế, tới chơi với Tiểu Lục U.

Minh Châu cũng không rảnh, cô ngồi ở trên salon, bóc từng túi khoai tây chiên để ăn.

Ôn Noãn đi tới.

Ánh mắt Minh Châu hơi kì lạ, sau đó cô hạp thấp giọng nói: “Anh em lại bắt nạt chị à?”

Ôn Noãn ngồi xuống đối diện với cô, vất vả lắm mới duy trì được sự uy nghiêm của chị dâu.

“Đâu cóiI” “Nhưng mặt chị đỏ lắm.” Ôn Noấn: “..“ Minh Châu tiếp tục xem TV, căn khoai tây chiên rộp rộp, rất là thoải mái. Cô thích nơi này, nếu không phải vì anh trai và chị dâu có quá nhiều con, cô chỉ muốn ở đây bất kì lúc nào, ngày nào cũng có ăn có uống, trẻ con cũng có người khác chăm rất tốt. Mn suy nghĩ rồi yên lặng nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn thấy buồn cười.

Đúng lúc người giúp việc đưa một bình trà hoa tới, khế nói: “Mợ chủ, cô Minh Châu, đây là trà hoa hồng mới nhất.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK