Trương Sùng Quang cầm một xấp tài liệu lên vứt đến trước mặt cô, cho đến bây giờ anh cuối cùng anh mới tức giận: “Vì sao không nói cho tôi biết? Vì sao lựa chọn ra nước ngoài một mình nuôi con? Cho đến bây giờ, em không muốn nói sự thật, chỉ muốn lên giường với tôi, sau đó mang thai... Lỡ nhau đứa bé tiếp theo lại có vấn đề, em nên như thế nào? Tôi phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?”
Anh từng bước ép sát: “Bạch Khởi lại có thể bên em mấy năm?”
Nói xong, lồng ngực anh phập phồng dữ dội.
Hoắc Tây cũng vậy, cả hai bởi vì cảm xúc bất chợt này mà trở tay không kịp, mắt của cô từ từ nhuốm đỏ, vốn dĩ cô không phải người mềm yếu nhưng khi đối diện với Trương Sùng Quang, cô thường xuyên lực bất tòng tâm.
Cô rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Anh lại có thể cùng tôi mấy năm?”
“Có một số người đã nói không dây dưa nữa, quay lại ôm nhau ở trong xeml”
“Trương Sùng Quang, tôi không tin anh nữa!”
Lại một khoảng yên lặng dài. Trương Sùng Quang mới hiểu, ngăn cách bọn họ không chỉ là thời gian, Còn là vết hằn cùng với tin tưởng.
Cô không cần anh nữa có thể không hận anh như vậy nhưng cô cần giống của anh.
Còn anh thì muốn cô. Yêu mà không được, vì vậy anh ở khoảng thời gian nào đó sẽ hận cô!
Trương Sùng Quang run ngón tay, châm một điếu thuốc... Khi làn khói nhàn nhạt dâng lên, cách một lớp hơi mỏng, anh hỏi cô: “Bây giờ phải làm sao?”
Vì Miên Miên, bọn họ buộc phải có thể một đứa con! Nhưng Trương Sùng Quang không phải cho không!
Anh muốn cô trở về, cho dù cô không cam tâm tình nguyện, anh vẫn muốn cô trở về.
Ít nhất ở bên cạnh anh, ít nhất anh nhìn thấy, sờ được, ít nhất lòng của anh sế không phải không nơi nào để chứa... Không để ý thì không để ý, hận thì hận đi ít nhất cô còn ở bên cạnh bản thân.
Hoắc Tây không lên tiếng, cô nhìn anh, đợi anh quyết định.
Bây giờ cô không có lợi thết
Rõ ràng Trương Sùng Quang cũng nhìn ra, anh hơi lạnh lùng cười: “Thu dọn hành lý, buổi tối chuyển qua đây! Ngoài ra, tôi sẽ hẹn phẫu thuật, nhanh chóng có thể để em mang thai!”
Câu cuối cùng Hoắc Tây cũng không chắc chắn anh có phải trêu đùa không.
Cô cũng không quan tâm nữa!
Hoắc Tây gật đầu, cô lại nhìn về phía lầu trên, đoán rằng có lẽ Miên Miên đang ngủ.
Trương Sùng Quang vẫn luôn nghiên cứu ánh mắt của cô, đại khái đoán ra được cô nghĩ gì, trêu chọc cô nói: “Chỉ cần em nói với Miên Miên, tôi là bố ruột của con bé, tôi nghĩ con bé sẽ không bài xích qua đây ở! Ngoại trừ cô không nỡ Bạch Khởi... Hoắc Tây cô nỡ không?”
Tính cách của anh, Hoäc Tây hiểu nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: