Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể của Hoắc Doãn Tư hơi cứng đờ, cậu nghiêng đầu qua rồi vỗ nhẹ vào †ay của An Nhiên.

Tiểu Lâm Hi vẫn chưa ngủ.

Bởi vì chăn bông đắp lên người thấy nóng, cho nên đôi chân nhỏ của cậu bé đã đá tung cái chăn ra, Hoắc Doãn Tư khom lưng cởi quần áo của cậu bé ra, nhưng vẫn để lại một chiếc quần nhỏ, sau đó lại đi vào phòng lấy áo thun cotton của chính mình mặc cho Lâm Hi, chất liệu may rất thoải mái, nên Lâm Hi không làm phiền nữa mà ngoan ngoãn đi ngủ.

Khuôn mặt đang ngủ đó khiến người ta mềm lòng.

Sau khi Hoắc Doãn Tư chăm sóc con trai xong, lúc này cậu mới chú ý đến An Nhiên, sau đó đến ngồi bên mép giường rồi kéo An Nhiên ngồi xuống.

Khóe mắt của cô hơi đỏ lên.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó rồi nhẹ giọng hỏi hỏi: "Tôn Điềm làm khó em sao? Cô ta đã nói gì?"

An Nhiên tự nhiên sẽ không nói cho Hoắc Doãn Tư nghe những lời đó.

Cô đi theo lòng bàn tay của cậu mà nắm lấy cánh tay của đối phương: "Em sẽ ở đây chăm sóc cho Lâm Hi. Anh xuống lầu tiếp khách đi! Nếu gặp phải Tôn Điềm thì đừng làm cô khó xử."

An Nhiên biết rất rõ nếu cô và Hoắc Doãn Tư chưa từng gặp mặt nhau, Tôn Điềm rất có thể sẽ là bà Hoắc, mà cô cũng không thể đánh bại được Tôn Điềm, chỉ là do cô gặp được Hoắc Doãn Tư trước Tôn Điềm mà thôi.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên hồi lâu, sau đó cười nói: "Còn chưa lên làm bà Hoắc, mà em đã bắt đầu sắp xếp cho anh rồi sao?"

Những lời này khiến An Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô cũng không có phản bác.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của cô, sau đó thấp giọng nói: “Em ăn mặc như vậy, nếu ở lại trên lầu cũng tốt! Anh sẽ kêu người mang ít đồ ăn tới... Khoảng một giờ nữa thì hẳn là toàn bộ khách khứa sẽ về hết. "

An Nhiên ừ một tiếng.

Hoắc Doãn Tư hôn Lâm Hi một cái rồi đi xuống lầu.

Gậu ở trên lầu khoảng mười lăm phút, sau khi đi xuống thì không khỏi thu hút sự chú ý, Cảnh Thụy mang theo vợ tới thì không khỏi trêu chọc cậu vài câu: “Được đó, Doãn Tư, chưa gì mà con trai đã lớn như vậy rồi.”

Doãn Tư vuốt thẳng áo, bình tĩnh nói: “Em có bao giờ kém hơn anh đâu?”

Cảnh Thụy chọc vào cậu một cái: “Em bớt giả vờ đi!”

Vừa vặn lúc này có người giúp việc đi ngang qua, Hoắc Doãn Tư ngăn cô lại rồi thấp giọng dặn dò vài câu, người hầu vừa nghe xong đã lập tức đi làm...

Cảnh Thụy ở gần đó, cho nên nghe được rất rõ.

Thằng bé hạ giọng nói: “Đúng là bảo bối! Trong giới có tin đồi về chuyện em vì con trai mà quay đầu lại, hóa ra không phải sự thật! Năm đó không phải là cô đuổi em chạy sao? Sao lúc này lại đổi thành thế rồi?”

Hoắc Doãn Tư bưng lên một ly sâm panh, cười nhạt một tiếng. “Tình thú giữa vợ chồng là thứ không thể chia sẻ.”

Cảnh Thụy lại trêu chọc cậu mấy câu, sau đó dùng ly chạm nhẹ vào của cậu: “Tôn Điềm đang khóc ở bên kia, sao hôm nay cô ta lại tới đây?”

Hoắc Doãn Tư có thể khẳng định nhà họ Hoắc không có mời, có lẽ là do cô ta đã nhận được lời mời từ một cách khác. Cậu lại đứng đó nhấp nửa ly sâm panh, nhưng cuối cùng vẫn đi qua đó.

Tôn Điềm đang ngồi ở trên sô pha trong góc. Cô ta khóc nhiều đến mức mũi đỏ bừng, đến đường kẻ mắt cũng biến mất.

Lý Tư Ỷ vừa lộ ra vẻ ghét bỏ vừa cùng ngồi ở một bên, trong khi Tôn Điềm nức nở thì trách cứ: "Cô đừng làm người tốt nữa! Vừa rồi cô còn giúp cô ta giải vây cơ mà, cô mau tránh xa tôi ra đi, tôi không cần cô lo.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK