Anh xoa tóc cô bé: “Nhớ Hoắc Tây, cũng nhớ mẹt”
Anh chở Hoắc Tây về bệnh viện, trên đường đi còn mua cho cô bé một phần gà rán, Tiểu Hoắc Tây ríu rít suốt cả đường đi, tâm trạng Hoắc Minh cũng tốt hơn nhiều!
Nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh VỊP ra, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Hạ Như Lâm đang ở đây!
Lúc này, anh ta đang ngồi trên sô pha nhỏ, chụm đầu thảo luận công việc với Ôn Noấn!
Không biết đang nói đến đâu mà khiến Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô cười rộ lên trông rất đẹp mắt...
Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng.
Hạ Như Lâm ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt khó coi của anh, có chút lúng túng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, vậy hôm nay nói tới đây thôi!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Hoắc Minh, tiễn Hạ Như Lâm ra ngoài.
Đến khi cô trở về, đóng cửa phòng bệnh lại, Hoắc Minh nhịn không được lên tiếng: “Bàn công việc thôi, có cần phải dựa sát như vậy không?”
Tiểu Hoắc Tây ăn gà rán: “Bố không vui rồi!” Ôn Noãn không muốn nói những chuyện này ở trước mặt con, cô chơi với Hoắc Tây, còn làm cho Hoắc Tây một bộ đề toán.
Hoäc Minh gặp phải tình huống khó giải quyết.
Anh ghen nhưng không có tư cách gì để chất vấn, không dám hỏi nhiều!
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn ôm Doãn Tư ở trên giường bệnh, ngây ngẩn nhìn khuôn mặt đầy đặn của cậu bé.
Doãn Tư rất giống Hoắc Minh. Mặt mày đều từ một khuôn đúc ra...
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng di chuyển, mang theo chút quyến luyến!
Tiểu Doãn Tư rất ngoan, nhưng đến nửa đêm thì bắt đầu quấy, không chịu uống sữa tươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất quyết không chịu uống.
Ôn Noãn dán sát mặt cậu bé, nhóc con lập tức chui vào lòng cô, cách một lớp vải mỏng, tham lam ngửi...
Ôn Noãn rất đau lòng. Doãn Tư mới hơn hai tháng đã phải cai sữa...
Cô nhìn cửa phòng nhỏ, Hoắc Minh và Hoắc Tây ngủ ở bên trong. Cô do dự một chút rồi cởi nút áo ngủ ra.
Doãn Tư tìm được chỗ, liền bắt đầu thỏa mãn nhấm nháp, cho dù không ăn được cái gì cũng rất hài lòng... Trong đêm tối, âm thanh đó giống như mèo con đang liếm sữa, vừa hấp dẫn vừa mập mờ.
Hoäắc Minh cũng không ngủ.
Anh nghe thấy, năm một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được rón rén đứng dậy...
Ôn Noãn quay lưng đi.
Hoắc Minh không nhìn thấy, anh sờ mái tóc mềm mại của Doãn Tư, nhỏ giọng hỏi: “Em có đau không?””
Ôn Noãn cảm thấy khó chịu. Một lát sau, cô khẽ nói: “Anh về ngủ đi!”
Ngày mai... ngày mai Doãn Tư sẽ xuất viện, cô cũng sẽ không bị anh quấy rầy nữa!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: