Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nói xong lập tức cúp máy.

Cô chỉ huy công nhân, chưa đến nửa ngày đã hoàn thiện một căn phòng nhỏ.

Sau khi bố trí xong hết mọi thứ, Ôn Noãn dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi...

Buổi chiều cô không gặp ai cả!

Cô ở trong không gian riêng tư của mình, cầm cuốn sổ nhật ký Hoắc Minh để lại, cẩn thận đọc.

Khóe mắt hơi ẩm ướt. Cô rất nhớ anh. Gô hoài niệm tình cảm của bọn họ...

Bốn giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Hoắc Minh mở cửa xuống xe.

Vợ chồng Hoäc Chấn Đông đã dẫn theo đám trẻ ra ngoài, biệt thự im phăng phắc không có tí không khí ngày Tết. Hoắc Minh gọi một người hầu lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Vợ tôi đâu?"

Người hầu biết bọn họ cãi nhau, do dự nói: "Đang ở trên lầu!"

Hoắc Minh gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.

Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo từ hai ba ngày trước, vẫn chưa tắm rửa lại, dựa theo tính tình ưa sạch sẽ của anh thì đáng ra nên đi tắm trước, nhưng mà anh muốn nhìn thấy Ôn Noãn trước.

Hoắc Minh dễ dàng tìm được Ôn Noấn.

Dưới ánh đèn vàng mờ, cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhìn rất ngoan ngoãn.

Anh đến gần, nhìn thấy ánh nước ở khóe mắt cô.

Cô đã khóc?

Trong lòng Hoắc Minh ít nhiều gì cũng có chút áy náy, anh chống một tay lên bên cạnh cô, cúi người xuống định hôn môi cô...

Ôn Noãn tỉnh!

Lông mi dài run run, sau đó hai mắt nhìn thẳng hai mắt anh. Mấy giây sau cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy: "Về rồi à?"

Hoắc Minh nghe ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của cô.

Anh ngước mắt nhìn bốn phía.

Căn phòng này được bố trí rất thoải mái, có thể nhận ra được cô muốn ở lại đây lâu dài, cho nên anh cúi đầu lẩm bẩm: "Em giận anh, nhưng vẫn còn luyến tiếc anh đúng không? Em không dọn đi, chứng tỏ em vẫn còn để ý tới cuộc hôn nhân của chúng ta."

Ôn Noãn chậm rãi khép cuốn sổ lại.

Cô nhìn một lớp bụi mỏng bám trên đó, cười lạnh: "Luật sư Hoắc, đừng có mà dát vàng lên mặt như vậy! Tôi chỉ vì Hoắc Tây mà thôi... Chẳng lẽ anh không biết sức khỏe: Hoắc Tây thế nào à?”

Hoäắc Minh ngẩn ra.

Hoắc Tây có bệnh tự kỷ, cho nên... Vì con cái nên cô mới bảo trì cuộc hôn nhân này?

Giọng nói của Ôn Noãn rất nhỏ: "Cứ vậy là được! Anh đi ra ngoài đi!"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK