Ông khuyên cô ta một lần cuối cùng: “Nếu cô có lương tri, thì không nên làm phiền đứa bé kial”
Nói xong, nhóm người rời đi. Lam Tử Mi ở sau lưng ông rống lên: “Lục Khiêm! Đó là con của tôi!” Lục Khiêm dừng bước.
Ông khẽ lên tiếng: “Con bé không phải con cô! Con bé là huyết mạch của Lục Quân, đứa nhỏ đó không giống cô.”
Đôi mắt ngây thơ của Manh Manh, không có toan tính.
Đứa nhỏ đơn thuần sạch sẽ, không nên bị Lam Tử Mi lây nhiễm. Ông rời đi không chút do dự, Lam Tử Mi vẫn đứng đó, khẽ cười. Cười vì vọng tưởng cuồng sỉ của mình.
Một đứa nhỏ, cũng không thể để lại cho cô ta.
Lục Khiêm ngồi chuyên cơ, tâm trạng không tốt lắm.
Thư ký Liễu cũng khá hiểu lòng người.
Anh ta bưng ly rượu vang đưa cho cấp trên, ngồi bên cạnh ông cười nhạt: “Đường là do cô tự chọn, không thể oán giận người khác!”
Lam Tử Mi làm loạn một trận.
Người trong nhà cô ta cũng không chứa nổi cô ta cảm thấy cô ta làm mất mặt.
€ó thể nói là mọi người đều xa lánh.
Lục Khiêm cũng không uống rượu, lấy tay ngăn lại, sau đó khẽ chỉnh lại áo sơ mi: “Truyền Chí, năm đó cô không phải như vậy, cũng là cô gái rất có lý tưởng, có tham vọng.”
Nói rồi ông cũng có chút ngây người.
“Cho nên nói đến tình cảm, có lúc sẽ khiến người ta mất trí.”
Thư ký Liễu theo thói quen lấy lòng ông, nhẹ nhàng phản bác: “Vậy cũng chưa chắc! Ông nhìn cô Minh Châu thì nào có vậy, cô yêu ông say đắm, nhưng cũng sẽ không vì yêu ông mà đánh mất nguyên tắc của bản thân, bây giờ cũng tự tạo sự nghiệp ra hình ra dáng rồi, cô gái như vậy mới thích hợp với ông.”
Lục Khiêm nhìn anh ta.
Thư ký Liễu nghỉ hoặc: “Tôi nói gì không đúng sao?”
Lục Khiêm khẽ cười: “Anh không nói sai! Là tôi luôn nghĩ sai thôi!”
Từ trước tới nay, ông đều cảm thấy người như Lam Tử Mi, cô Hồ mới là cô gái độc lập, nhưng lời của thư ký Liễu khiến ông như bừng tỉnh, không phải vậy.
Minh Châu mới đúng.
Có lẽ cô thích chiều chuộng, có lẽ không có chí lớn.
Nhưng dù sao cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Hoắc, có thể kém ai chứ? Tình yêu của cô, có giới hạn.
Trong lòng Lục Khiêm kích động, rất muốn mau chóng gặp được cô.
Thư ký Liễu rất biết đoán lòng người, đoán được sếp lớn động lòng, vì thế không làm phiền nữa.
Chín giờ tối, chuyên cơ hạ cánh.
Gần mười giờ rưỡi, Lục Khiêm mới về đến biệt thự.
Trong sảnh lớn chỉ còn lại ánh đèn tường.
Ánh đèn mờ nhạt ấm áp, không khí cũng có hơi ấm gia đình.
Lục Khiêm cởi áo khoác, nhìn xung quanh căn biệt thự trang trí đã lâu, lòng cũng mềm mại.
Ông lên lầu, đến phòng trẻ em trước. Tiểu Thước Thước đã ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: