Sự khoan dung rộng lượng của ông ta, không hề khiến bà Cố bớt phóng túng lại, sau khi sinh hạ một cô con gái cô ta lại ngoại tình tiếp, lần này cô ta chơi thả
ga luôn, cô ta ăn chơi bên ngoài rất hăng không có tí dáng vẻ nào của phụ nữ đã có chồng, đứa bé cũng mặc kệ...
Khi đứa trẻ được nửa tuổi, bà Cố chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Lúc đó, người tình cũng ở trên xe.
Lúc trước khi chết, ở bệnh viện cô ta nhìn Cố Vân Phàm rồi nói một câu: "Vân Phàm, em yêu anh!"
Cố Vân Phàm không rơi một giọt nước mắt nào.
Ông ta chỉ ôm đứa trẻ nửa tuổi, đưa cô bé cho cô ta xem một lần, ông ta nói: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, con bé mãi mãi là thiên kim nhà họ Cố, nó sẽ sống một cuộc đời vô ưu vô lo."
Cái gì gọi là vô ưu vô lo đây.
Ông ta chợt nghĩ, chắc là giống như Lý Tư Ỷ nhỉ!
Con gái của tổng giám đốc Cố được đặt tên là Cố Tư Kỳ, mỗi ngày sau khi tan làm, ông ta sẽ bế đứa bé rồi gọi Tư Kỳ Tư Kỳ... Tư Ỷ.
Đây là nỗi nhớ nhung của tổng giám đốc Cố.
Mười giờ đêm An Nhiên mới về đến thành phố B.
Lâm Hi đã ôm cốc trà sữa yêu thích ngủ say rồi, người bố trẻ vẫn đang giải quyết công việc ở phòng khách tầng dưới, tiện thể trông cửa luôn.
Khi chiếc xe chạy vào, Hoắc Doãn Tư đứng dậy đi ra.
Trong bóng đêm, hai người bước xuống xe.
Trước giờ Hoắc Doãn Tư ăn nói khá sắc bén, anh ấy đút tay túi quần, cúi đầu châm điếu thuốc: "A! Tổng giám đốc An ra ngoài một chuyến, còn nhặt được một đứa con ghẻ về à? Tìm mẹ ghẻ cho Lâm Hi đấy à?”
An Nhiên tức đến nỗi không thèm nói chuyện.
Mắt Lý Tư Ỷ sưng như quả hạch đào, cô ấy trừng mắt nhìn Hoắc Doãn Tư: "Nếu không phải là không có nơi nào để đi, thì anh nghĩ tôi muốn tới chắc, anh nghĩ tôi thích nhìn cái mặt thối này của anh chắc!"
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy, rồi lại nhìn người kia nhà mình.
Vành mắt cũng đỏ hết lên rồi, chắc là khóc cùng cô ấy rồi!
Hoắc Doãn Tư khế hừ một tiếng: "Tôi chỉ thu lưu cô một tuần! Một tuần sau cô nhanh về nhà đi."
Lý Tư Ỷ không thèm nhìn anh ấy. Cô ấy nhìn An Nhiên: "Sao cô chịu được anh ta vậy! Suốt ngày chả nghiêm túc gì cả, rõ ràng trong lòng nhớ cô chết đi được, thế mà ngoài miệng cứ ra vẻ không
quan tâm! Giả vờ giả vịt quá thể!"
Hoắc Doãn Tư đá đá mặt cỏ: 'Lý Tư Ỷ, bây giờ cô đang đứng trên đất nhà tôi đấy."
Lý Tử Ỷ mặc kệ anh ấy, cô ấy đi vào biệt thự: "Lâm Hi ở phòng nào? Tôi muốn ngủ với cậu bé."
Hoắc Doãn Tư hò cô ấy: "Mặt cô như này sẽ làm thằng bé sợ đấy! Tầng ba tùy cô chọn một phòng."
Lý Tư Ỷ đã đi xa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: