Đôi mắt của Lục Khiêm sa sầm lại ngay tức khắc.
Sức mạnh giữ chặt cô dần nới lỏng.
Hoắc Minh Châu cố gắng đứng vững rồi hỏi: “Bây giờ ông để tôi đi được chưa? Người quyến rũ như ông Lục chắc không thiếu người bên cạnh đâu nhỉ?!”
“Ông Lục? Minh Châu... Trước kia em gọi tôi là chú Lục!”
“Vì trước kia tôi còn trẻ nên khờ dại!”
Hoắc Minh Châu đẩy ngực ông ra: “Chị dâu đến rồi, ông thả tôi ra, để lại cho nhau chút tôn nghiêm cuối cùng đi!”
Lục Khiêm buông cô ra.
Cô nắm chốt cửa, cắn răng mở cửa, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn: “Minh Châu, em thật sự muốn chia tay sao? Chúng ta có thể khôi phục lại quan hệ trước đây, em gọi tôi là chú Lục, còn tôi sẽ chăm sóc cho eml”
Ông luôn nợ cô.
Ông nghĩ nếu cô tìm được một tấm chồng thì ông sẽ chúc phúc cho cô.
Cô muốn gì, ông cũng sẽ cho!
Hoắc Minh Châu khẽ ngẩng đầu, kìm nén một hồi mới thấp giọng nói: “Không! Tôi không cần!”
Cô sẽ không bao giờ quên chuyện xảy ra năm đó.
Cô đã bí mật đến thành phố C nhưng lại bị bắt cóc.
Một mình trong căn phòng tối mịt suốt 36 tiếng, không nước uống, thậm chí không được đi vệ sinh, cô cứ bị trói trên ghế như thế... Những tên bắt cóc nói muốn con chip trong tay ông.
Cô đã rất sợ hãi.
Nhưng cô nghĩ ông sẽ cứu cô bằng mọi giá!
Nhưng trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm rất bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không biết cô tat”
Sau đó cô được cứu...
Cô tưởng ông sẽ đến, dù sao cô là người yêu của ông, nhưng khi bước ra khỏi căn phòng cũ nát, thứ chào đón cô không phải là cái ôm của ông, mà là khung cảnh đẹp đế giữa ông và một người phụ nữ khác đứng cạnh nhau.
Hóa ra không chỉ mình cô bị bắt cóc.
Ông nói không quen biết cô, để tự thân cô vận động, nhưng ông lại dùng con chip để cứu người phụ nữ khác.
Cô thấy ông ôm người đó, nhìn ông dịu dàng như nước.
Sau lại cô ấy mới biết người đó là ... một trong những tri kỷ của ông!
Phụ nữ thầm mến ông Lục như người sang sông, có ai không quyến rũ hơn Hoắc Minh Châu, có ai mà không dịu dàng ân cần hơn cô?
Cô đứng trước mặt ông với vẻ đau khổ cùng cực...
Một tiếng “chú Lục” kia, cô không gọi được.
Ông nhờ người dàn xếp cho cô, đến nửa đêm ông mới vào phòng cô, điều đầu tiên ông nói khi thấy cô là: “Minh Châu, chúng ta dừng ở đây đi!”
Cô ngước mắt hỏi... Tại sao!
Lục Khiêm ngồi trên sô pha, lặng lẽ nhìn cô một lúc mới nói: “Chúng ta không hợp!”
Cô giàn giụa nước mắt. Nhưng không giữ lại ông! Cô nghẹn ngào nói khẽ: “Được! Tạm biệt chú Lục!”
Đó cũng là lần cuối cô gọi ông là chú Lục, và cũng là lần cuối cô gặp ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: