“Mày nói cả đời này chỉ mãi mãi yêu mình Cố Trường Khanh!”
“Ha ha, mày cũng chẳng khác gì tao, chỉ yêu quyền thết”
“Mày không yêu Hoäc Minh, tao chẳng nhìn thấy chút tình yêu nào ở trong mắt mày! Ôn Noãn, đây là báo ứng của mày, mày luôn dẫm lên tao, báo ứng tới rồi đấy.”
Đinh Tranh biết Ôn Noãn sẽ không hỗ trợ, dứt khoát xé rách mặt.
Ôn Noãn nghe thấy được.
Cô bình tĩnh chỉ đạo: “Gọi bảo vệ đuổi cô ta đi!”
Bảo vệ tới kéo Đinh Tranh đi, lúc lôi cô ta rời đi, Đinh Tranh tựa như người đàn bà điên đanh đá chửi đổng trong mưa, những lời nói khó nghe kia không ngừng thoát ra khỏi miệng cô ta.
“Tiếp tục thế đi!”
“Ôn Noãn, mày đã mất đi niềm vui khi làm phụ nữ.”
“Tao nghĩ nếu làm với Cố Trường Khanh chắc còn có cảm giác hơn lúc mày làm với Hoắc Minh đấy nhỉ?”
Một chiếc Bentley màu vàng kim từ từ tiến lại gần.
Cửa sổ xe được kéo xuống một nửa.
Lời Đinh Tranh nói, Hoắc Minh nghe rõ rành mạch.
Khuôn mặt tuấn tú của anh không cảm xúc.
Đinh Tranh quay đầu nhìn thấy anh.
Cô ta nhào lên vỗ cửa xe, nước mưa không ngừng chảy vào trong miệng cô ta, cô ta liều mạng nói: “Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh giúp tôi! Anh kêu Ôn Noãn buông tha cho lão Chu nhà tôi được không? Anh muốn cái gì tôi cho anh hết.”
Cô ta tự nhận mình cũng có chút nhan sắc, dễ khiến đàn ông trìu mến.
Cô ta cảm thấy, ắt hẳn người đàn ông trước mắt không được thỏa mãn trong hôn nhân, mà cô ta lại có thể khiến anh vui sướng.
Chiếc Bentley màu vàng kim dừng lại.
Cần gạt nước phía trước không ngừng đưa qua đưa lại.
Hoắc Minh ngồi trong xe, trên người là bộ vest quý giá, lúc anh cúi đầu châm thuốc lá, nhìn anh sang trọng khó nói thành lời.
Đinh Tranh biết mình rất đê tiện.
Người cô ta yêu nhất chính là Cố Trường Khanh, cô ta vẫn qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng khi một người đàn ông sạch sẽ chưa bao giờ dan díu với người phụ nữ khác xuất hiện, cô ta vẫn nhào lên.
Cô ta ghen ghét với Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng thở ra một vòng khói, nghiêng đầu nhìn Đinh Tranh, cái liếc mắt kia cũng đủ cho tất cả phụ nữ mềm chân.
Đinh Tranh lẩm bẩm mở miệng: “Giúp tôi!”
Giọng điệu Hoắc Minh lạnh lếo: “Chồng cô xảy ra chuyện, từ đầu tới đuôi đều là ý của tôi! Cô Đinh, tôi không phải Cố Trường Khanh, tôi chưa bao giờ nhặt rác rưởi!”
Với loại người như Định Tranh, anh cảm thấy dơ.
Hoắc Minh dập thuốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: