Dĩ nhiên không phải, vì bốn năm này anh không thể ở bên cạnh cô, anh chỉ có
thể đợi cô ở tương lai... Chỉ là khi ấy Ôn Noãn đã là Ôn Noãn trưởng thành, là mẹ của ba đứa con.
Ôn Noãn những biết những điều ấy, được ở với anh cô thấy rất hạnh phúc. Hoắc Minh rất đẹp trai, gia cảnh cũng tốt.
Quan trọng nhất là anh rất hiểu cô, cô ở với anh thấy rất thoải mái.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến trường học.
Xe của anh rất gây chú ý.
Đến cửa trường học, Ôn Noãn không chịu để anh đưa đi nữa, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người chú ý xe.
Ôn Noấn cắn môi: “Đều tại anh!” Hoắc Minh thương cô, hôn cô một cái: “Ngày mai để anh đổi xe khác.”
Ôn Noãn rất rung động, cô cũng hôn anh một cái ở cằm rồi mở cửa đi xuống
Nhìn bóng lưng của cô, cuối cùng Hoắc Minh cũng biết Hoắc Tây giống ai rồi. Con bé giống anh. Nhưng càng giống Ôn Noãn lúc còn trẻ.
Hoäc Minh gọi điện thoại: “Đưa ra tin tức nói là cơ hội đậu tấu đàn dương cầm kia vốn thuộc về Đinh Tranh, nhưng vì bối cảnh nên cuối cùng nhà trường lại chọn Ôn Noãn! Hơn nữa, bảo vệ Ôn Noãn trong hai mươi tư giờ tới.”
Buổi chiều, Ôn Noãn nhìn thấy Đinh Tranh.
Tin tức đậu tấu đàn dương cầm kia đã truyền khắp Học viện m nhạc.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Đinh Tranh xem trò vui.
Đinh Tranh hận đến ngứa răng.
Ôn Noãn đã có được nhiều thứ vậy, vì cái gì còn muốn cướp đi đồ thuộc về cô ta. Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này mời rất nhiều người nổi tiếng của thành phố B, là cơ hội xuất hiện quan trọng đến mức nào?
Cô ta không cam lòng từ bỏ như vậy.
Đinh Tranh nhìn thấy khuôn mặt không quan tâm danh lợi của Ôn Noãn, hừ lạnh: “Chuyện này còn chưa biết kết quả, cô đừng vui mừng quá sớm.”
Ôn Noãn cũng không thèm để ý chuyện xuất hiện này.
Đỉnh Tranh muốn leo lên người nổi tiếng, cô lại không cần. Nhưng nếu nhà trường đã chỉ định thì cô cũng sẽ không rộng lượng tặng cho người khác.
Ôn Noấn chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo. Nụ cười này làm trái tim Đinh Tranh cay đắng.
Gô ta lạnh giọng hỏi: “Nhất định là cô thấy tức giận vì Bạch Vi đúng không! Ôn Noãn, chuyện này không thể trách tôi, đó là vì chính Bạch Vi không có năng lực.”
Ôn Noấn nhẹ nhàng lắc đầu.
Đến bây giờ Đinh Tranh vẫn không hiểu: Bạch Vi đã chia tay với Diêu Tử An rồi thì cô ấy còn có thể vui vẻ nói chuyện yêu đương, còn có thể tìm thấy người đàn ông ưu tú. Còn Đinh Tranh cô ta lại đắm mình trong trụy lạc, không thuốc nào có thể cứu được nữa!
Ôn Noãn càng lạnh nhạt thì Đinh Tranh càng hận.
Cô ta đến tìm Hiệu trưởng Lâm.
Người kia đã ngoài năm mươi, dù dáng người cũng không tệ nhưng dù sao cũng là một nửa lão già rồi.
Đinh Tranh thấy rất thoải mái. Cô ta cảm thấy chỉ cần cô ta ngủ với ông ta mà lấy được cơ hội tốt này thì cũng không thiệt. Hơn nữa cô đã nghe được về người này từ lâu rồi, sinh hoạt cá nhân của ông ta cũng không sạch sẽ.
Cô ta chắc chắn ông ta sẽ khuất phục cô ta.
Nhưng khi cô ta cởi quần áo ra, Hiệu trưởng Lâm lại rất từ ái kéo quần áo lại cho cô ta, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bạn học Tiểu Đinh! Chúng ta thường nói hiến thân vì nghệ thuật, nhưng cũng không phải hiến thân vì nghệ thuật như cô! Nó là một loại tinh thần chứ không phải là thân thể quần áo này cởi ra thì dễ nhưng mặc lại thì khó lắm.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: