Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này chưa bao giờ thể hiện hứng thú với phụ nữ.

Có một lần, ông còn cho rằng cậu có tình cảm đặc biệt.

Hóa ra cũng sẽ rơi vào trong tay một người phụ nữ.

Lục Khiêm đè nén cơn giận: “Bố không đồng ý! Lục Thước, bố không chỉ đơn giản là vì con, vì gia đình của chúng ta, bố cũng vì Lục Huân, con nghĩ xem nếu con bé lấy con, lỡ như mẹ con không thích, sau này sống chung như thế nào, không phải con không biết tính cách của Lục Huân ...”

Lục Thước rũ mắt.

Cậu thấp giọng nói: “Con thì sao! Bố, bố có bao giờ nghĩ tới có lẽ đây là tình yêu duy nhất trong cả đời con.”

Cậu không giãy giụa, cũng không có ý định thuyết phục Lục Khiêm.

Cậu còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy: “Bố, cứ như vậy đi! Chờ đến Lục Huân kết hôn, con sẽ suy nghĩ tới chuyện cá nhân saul”

Lục Khiêm nhìn lại con trai, hơi ngơ ngẩn.

Từ đầu tới đuôi, đối với đoạn tình cảm này, Lục Thước chưa bao giờ thể hiện sự đau khổ nhưng hiện tại trong đáy mắt của Lục Thước ngoại trừ đau khổ còn có sự mơ màng, phần này không thể gạt được người bố ruột thịt là ông.

Giọng điệu Lục Khiêm cũng dịu nhẹ hơn.

Bình thường ông cũng thường yêu chiều con cái nhưng chuyện này có khi còn hơn cả vụ nổ hạt nhân, ông không thể đồng ý dễ dàng được.

Ông còn định nói thêm, Lục Thước lại cắt đứt lời ông nói. “Cứ như vậy đi!”

Lục Thước nói xong, mở cửa đi ra ngoài, Minh Châu đứng trước cửa cầm di động trong tay.

Mới vừa rồi cậu hai nhà họ Tư, Tư Văn Lễ gọi điện thoại cho bà ấy.

Yêu cầu được gặp mặt.

Mấy năm nay hai bên nhà cũng tránh hiêm khích, lúc này lại gặp mặt, nghĩ đến cũng là vì chuyện của con cháu, xem ra nhà họ Tư tương đối để ý cuộc hôn nhân này.

Tâm trạng của Minh Châu rất phức tạp, không ai hiểu con bằng mẹ, bà ấy có thể nhìn ra Lục Thước không thích Tư An Nhiên.

Nhưng chuyện lại bung bét đến mức này...

Minh Châu nhẹ giọng hỏi: “Lục Thước, có phải con đang thích cô gái nào không? Thật ra mẹ và bố của con cũng không xem trọng chuyện dòng dõi cho lắm, chỉ cần cô gái con thích vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, những thứ khác không quan trọng.”

Lục Thước nghe xong có hơi khổ sở.

Cậu ôm lấy mẹ.

Cậu thích một người, mà chỉ sợ người này chính là người mà mẹ cậu không thể nào chấp nhận.

Cậu nhẹ giọng nói: “Con không sao, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Minh Châu nhìn cậu lên lầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Chờ đến khi không nhìn thấy nữa mới đi vào phòng sách, nhìn Lục Khiêm ngồi ở chỗ đó hút thuốc phì phèo, bà ấy đi tới cầm lấy điếu thuốc, Lục Khiêm nhìn bà ấy...

“Thân thể không khỏe, bớt hút lại đi.”

Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt.

Minh Châu nhẹ nhàng ấn đầu cho ông, thấp giọng nói: “Vừa rồi Tư Văn Lễ gọi điện thoại cho em, muốn gặp mặt, em nghĩ anh ta muốn nói chuyện của Lục

Thước và An Nhiên.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK