Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tòng nhẹ nhàng chạm vào tóc của cô.

Hoắc Tây né đi.

Lâm Tòng cũng không để bụng, ngược lại cười: “Không có ý gì, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút! Hoắc Tây à, nếu như trên đời này có người hiểu được nỗi lòng đau đớn của anh, anh hi vọng người kia chính là em.”

“Tôi chẳng hiểu tí nào.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Lâm Tòng, không chỉ Thẩm Thanh Liên hại chết mẹ anh, còn do anh nữa!”

Nếu như anh ta không tạo cơ hội, sao Thẩm Thanh Liên có thể khiến mẹ Lâm bị tức đến chết chứ?

Hoắc Tây không phải là Thánh Mẫu, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi rất tiếc! Nhưng Lâm Tòng, anh phải thoát khỏi quá khứ rồi.”

Nói xong, cô liền đi về phía cửa.

Lâm Tòng ở sau lưng cô nhẹ nhàng nói: “Anh mãi mãi không tàn nhẫn được như em và Trương Sùng Quang nên em mới không thích anh, phải không?”

Hoắc Tây dừng lại, không trả lời.

Khi cô sắp đi khỏi tầm mắt, giọng Lâm Tòng hơi cao lên: “Hoắc Tây, anh thích eml”

Nhưng Hoắc Tây đã rời đi.

Cô vốn còn chút chuyện, nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng, khi ngồi †rong xe, cô gọi một cuộc cho thư ký để huỷ chuyến đi.

Cúp máy, Hoắc Tây dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc.

Thẩm Thanh Liên sảy thai, gãy chân.

Hoắc Tây không cảm thấy vui vẻ gì như Lâm Tòng nói, ngược lại cảm thấy bị đè ép đến mức khó chịu... Cô cảm thấy Lâm Tòng điên rồi, anh ta rất không giống như trước, anh ta đánh gấy chân Thẩm Thanh Liên, đánh đến mức cô ta sinh non, thật chỉ để xả giận thôi sao?

Hoắc Tây hơi nghỉ ngờ.

Buổi tối, khi Trương Sùng Quang đang nấu cơm ở phòng bếp, Hoắc Tây đi vào †ừ sau lưng ôm lấy cậu, mặt dán vào sau lưng của cậu.

Trương Sùng Quang hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Sau một lúc, Hoắc Tây mới dịu dàng nói: “Hôm nay em gặp phải Lâm Tòng! Anh ta nói... Anh ta đánh gãy chân của Thẩm Thanh Liên, con cũng mất!”

Thân thể của Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, chỉ là không nói gì.

Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cuối cùng cô cười nhạt một tiếng, không nói tiếp nữa.

Cô ra phòng khách xem TV, Trương Sùng Quang tiếp tục nấu cơm.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng chặt thịt dứt khoát, trên TV chiếu « Tom và verry », cảm xúc khó chịu trước đó khi gặp Lâm Tòng và nghe những thứ máu me kia như đã mờ đi.

Hoắc Tây nghĩ, cô nên quên những cái kia, giữ cho tâm trạng thoải mái.

Buổi tối, Trương Sùng Quang phải tăng ca, cậu tắm rửa xong liền đến phòng sách.

Bình thường Hoắc Tây rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc nhà.

Cô thích thu gom quần áo của cậu, sau đó bỏ trong một cái túi giao cho nhân viên làm thêm giờ đi giặt, nếu như cô có rảnh sẽ tự mình đi giặt.

Hoắc Tây cầm áo sơ mi trắng của cậu, móc túi, vừa định thò vào trong túi áo.

Cô phát hiện một vết máu nhỏ trên ống tay áo.

Không còn rõ, chắc là đã rửa qua nước, phai thành màu đỏ nhạt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK