Dì Nguyễn khóc!
Từ khi Ôn Bá Ngôn qua đời, bà ấy vẫn luôn thể hiện mình mạnh mẽ, thế nhưng không ai biết trong lòng bà ấy đau đớn cỡ nào.
Mất chồng, không có con ruột! Bây giờ, Ôn Noãn gọi bà ấy là mẹ...
Dì Nguyễn ôm lấy Ôn Noãn khóc: “Dì sẽ không đi...dì không đi đâu cả! Ôn Noãn, con đã gọi dì là mẹ, mẹ sẽ không đi đâu ca.
Ôn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy, nhẹ nhàng hít lấy sự ấm áp trên người của bà ấy.
Buổi chiều, dì Nguyễn ép cô phải ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng khách có giọng nói.
Ôn Noãn vịn vách tường đi ra, nhìn thấy khách đến thì ánh mắt hơi thu lại.
Kiều Cảnh Niên ngồi trong phòng khách, dưới chân để rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, lúc nhìn thấy Ôn Noãn, môi của ông ấy run hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ gọi: “Ôn Noấn!”
Ôn Noãn biết tại sao ông ấy lại đến!
Cô khách sáo nói: “Chuyện xảy ra trong nhà thực sự đã phiền ông Kiều! Những thứ này...”
Ánh mắt cô nhìn vào những hộp thuốc bổ kia, nói tiếp: “Mang tấm lòng đến là được rồi, những thứ này, tôi thực sự không dám nhận!”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô chăm chú.
Càng nhìn, càng thấy giống với Tiểu Noãn năm xưa.
Càng nhìn, càng thấy giống người nhà họ Kiều...
Người mà Lục Tiểu Noãn gả làm vợ cũng đã nhập thổ vi an, ông ấy không còn cách nào khác, thế nhưng Ôn Noãn thật sự là máu mủ duy nhất của nhà họ Kiều, sao ông ấy có thể không đón về cơ chứ?
Ông ấy muốn dành cho cô những thứ tốt nhất!
Kiều Cảnh Niên trâm mặc một lúc, hết sức dịu dàng nói: “Chú nghe nói cháu đàn dương cầm rất hay, Chấn Đông cũng từng nói dự định đưa cháu sang Pháp du học, chú có quen thầy giáo bên đó... Nếu không thì chú có thể đích thân dạy cho cháu...”
Ông ấy hi vọng bù đắp được, ông ấy muốn rèn hòn ngọc quý trên tay trở thành nhà âm nhạc đỉnh cao.
Để yên lòng linh hồn của Lục Tiểu Noãn trên trời!
Kiều Cảnh Niên nói rất nhiều, Ôn Noãn cười nhạt.
Cô rũ mắt nhìn xuống chân của mình.
Cái chân này bị tổn thương dây thần kinh mác, đừng nói là trở thành chuyên gia đàn dương cầm đỉnh cao, đến cả lái xe cũng không thể.
*Thần kinh mác: một nhánh của dây thần kinh đùi, chi phối vận động và cảm giác cho khu vực cảng chân và bàn chân.
Nước Pháp, cô không đi được.
Cô không nói những điều này với Kiều Cảnh Niên, cô chỉ thản nhiên cười: “Cảm ơn sự yêu mến của ông Kiều, tôi nghĩ tôi không cần đâu! Ngoài ra... Nếu như không còn chuyện gì khác, không tiễn!”
Cô đi lại khó khăn nên gọi dì Nguyễn.
Dì Nguyễn tôn trọng sự lựa chọn của cô, cầm quà tặng lên, nói lời khách sáo trả lại cho ông ấy.
Ra khỏi cửa, Kiều Cảnh Niên không muốn buông tha: “Bà Ôn, bà...”
Dì Nguyễn cười nhạt.
Danh Sách Chương: