Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Bách Ngôn dẫn Tiểu Lục Hồi quay về phòng bệnh.

Tần Dụ đang cho con bú, thấy Tiểu Lục Hồi thì vô cùng kinh ngạc: "Tình cờ gặp nhau sao?"

Tiểu Lục Hồi cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy em bé đang bú mẹ.

May mà cô bé còn nhỏ, lại là con gái, nếu không Tần Dụ sẽ thấy vô cùng xấu hổ. Cô vội lấy đồ che lại rồi quay sang chồng mình: "Anh tình cờ gặp Lục U hả?”

Chương Bách Ngôn gật đầu, ôm Tiểu Lục Hồi ngồi xuống bên cạnh giường, cho cô bé xem em bé.

Tân Dụ vốn đang ngượng ngùng, không khỏi liếc chồng tỏ ý trách cứ. Chương Bách Ngôn cười: "Con bé còn nhỏ, có biết gì đâu!"

Anh vừa nói xong, Tiểu Lục Hồi đã lắp bắp nói: "Hồi nhỏ con cũng ăn như. vậy!"

Bầu không khí lập tức vô cùng ngượng ngập. Tần Dụ nhẹ giọng trách chồng: "Trẻ con ngày nay hiểu biết sớm lắm!"

Chương Bách Ngôn sờ đầu Tiểu Lục Hồi, nhẹ nhàng nói: "Dì ngại đó, sau này chúng ta không nói chuyện này nữa, được không nào?”

Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé lại đắm đuối nhìn em bé, khen em bé đáng yêu giống Lục Ngộ, lúc Lục Ngộ mới sinh trông cũng giống vậy. Cô bé nói líu lo, còn Chương Bách Ngôn chỉ im lặng ngồi nghe, Tân Dụ cũng vậy... Thỉnh thoảng cô lại nhìn vẻ mặt của chồng. Thật ra trong lòng cô biết rõ, trong ba đứa con tính luôn Tiểu Tân Phấn, Chương Bách Ngôn thích Tiểu Lục Hồi nhất, có lẽ là vì cô bé là con gái duy nhất của anh, hoặc cũng có lẽ cô bé được sinh ra từ người anh thương nhất, vậy nên cách anh đối xử với Tiểu Lục Hồi cũng khác.

Nhưng Tần Dụ cũng không so đo.

Không phải cô không quan tâm Chương Bách Ngôn, mà do cô đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu không giác ngộ ra thì thật lãng phí cuộc đời. Lục U đã hoàn toàn buông bỏ, cô việc gì cứ phải ôm buồn bực trong lòng. Hiện tại người ở bên cạnh Chương Bách Ngôn là cô, anh cũng chăm sóc mấy mẹ con rất tốt, như vậy là đủ rồi.

Nếu cuộc sống luôn hoàn hảo thì sao còn phải chia ra cay đắng ngọt bùi. Ánh mắt cô dịu dàng, Tiểu Lục Hồi ngọt ngào gọi “dï, sau đó còn hôn lên má

cô một cái, hỏi cô sinh em bé có đau không, cô bé non nớt nói: "Bà ngoại ở nhà nói, sinh em bé chính là đi dạo Quỷ Môn quan. Dì ơi, Quỷ Môn quan là gì ạ?”

Tân Dụ cảm thấy cô bé rất ngoan. Làn da mềm mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ai nhìn cũng thích.

Cô không khỏi nhìn về phía Chương Bách Ngôn, thật ra cô bé rất giống chồng mình, nhưng chắc vì là con gái nên vẫn có nét giống Lục U hơn... Cô dường như có thể tưởng tượng khi còn niên thiếu Lục U đáng yêu thế nào, khó. trách anh vẫn nhớ mãi không quên.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu Lục Hồi, nói: "Quỷ Môn quan là con đường rời khỏi nhà."

Tiểu Lục Hồi suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu: "Vậy dì về rồi sao?"

Tân Dụ ừ nhẹ.

Tiểu Lục Hồi tỏ vẻ đã hiểu, cô bé chợt nhớ đến lần trước vô tình làm chết chú chim non ông ngoại nuôi, lúc đó cô bé đã nghĩ đến chuyện bỏ nhà trốn đi, hóa ra bước ra ngoài chính là Quỷ Môn quan! Vậy cô bé vẫn không nên bỏ đi thì hơn, lỡ vào Quỷ Môn quan sẽ không thể về nhà được!

Một lớn một nhỏ trò chuyện suốt cả buổi!

Tiểu Chương Vũ sau khi được cho ăn no thì ợ một cái, Tiểu Lục Hồi thấy thế thì thỏ thẻ nói: "Có phải em bé bưồn ngủ rồi không ạ?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK