Minh Châu sà tới, ôm lấy cánh tay anh.
Ở nơi đất khách nhà chồng thấy được anh trai ruột của mình, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhìn về phía Cố Vân Phàm, cười lạnh: “Cậu muốn làm nhân tình của ai cơ?”
Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
Mặc dù cậu ta vốn hay tùy hứng làm bậy nhưng thật sự mà nói cậu ta cũng không thể không thừa nhận Hoắc Minh quá loá mắt.
Người đàn ông kia sinh ra dường như đã được ông trời ưu ái.
Cậu ta hụt hãng hỏi lại: “Như thế nào... Sợ?”
Hoặc Minh đưa một tay lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi dài.
Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn chăm chú vào Cố Vân Phàm, cười khẽ: “Sao tôi lại phải sợ cậu! Tôi chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy thì không vui, bản thân cô ấy điểm gì cũng tốt chỉ có điều lại có thói ở sạch.”
Cố Vân Phàm cũng không bỏ qua cho anh.
“Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc đã từng làm luật sư, mồm mép như thế này chắc còn già dặn hơn cả độ tuổi của anh rồi đấy!”
“Cũng thường thôi!”
“Ôn Noãn thích người đàn ông trưởng thành, mấy đứa trẻ trâu như cậu cần phải rèn luyện nhiều!”
Hai người đàn ông độc miệng không thèm thu chiêu. Minh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đúng lúc Lục Khiêm trở về, bên cạnh còn có Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đi cùng, ông đang bế Hoắc Tây trên tay.
Tiểu Hoắc Tây được chiều chuộng vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại dán sát vào người Lục Khiêm, thân mật gọi ông là ông cậu.
Lục Khiêm năm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, truyền hơi ấm cho cô bé. Ông nhìn cảnh tượng này, cười: “Hôm nay náo nhiệt ghê!”
Cố Vân Phàm thấy ông thì không dám lỗ mãng nữa, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Lục.”
Lục Khiêm liếc mắt nhìn Minh Châu một cái, Minh Châu lập tức dịch tới, đứng ở bên cạnh ông.
Bà cụ và ông Cố cũng đi dạo xong, quay trở về.
Lục Khiêm lấy phong thái của chủ nhà, mời ông Cố và Hoắc Minh tới phòng trà tán gẫu, còn Cố Vân Phàm đến cả ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một bên để nghe.
Minh Châu nhìn theo hướng bọn họ rồi đi.
Cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Ôn Noãn: “Nhìn cậu của chị với anh trai một cái là biết hai người không đồng trang lứa. ”
Ôn Noãn đang có thai.
Cô đứng trong khu vườn cổ của nhà họ Lục, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ rồi mỉm cười: “Sao nào, chê cậu già rồi sao, chị thấy mấy năm nay em rất thích mà!”
Căn bản Minh Châu nói không lại cô, hơn nữa cũng không dám.
Dì Nguyễn cũng đi theo, cầm áo choàng lông dê phủ thêm cho Ôn Noãn: “Các con cứ trò chuyện, mẹ đi với bà cụ.”
Ôn Noãn dạ một tiếng.
Mặt mày cô trông rất dịu dàng, vô cùng đẹp.
Minh Châu có hơi hâm mộ, duỗi tay sờ bụng cô, thầm nghĩ, có phải người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ xinh đẹp vậy không, đáng tiếc năm đó khi mình có thai Thước Thước sống quá chật vật, đừng nói tới xinh đẹp, không có mùi đã là không tồi!
Ôn Noãn cho bọn nhỏ đi chơi.
Sùng Quang là bạn giúp việc nhỏ của cô, dắt các em trai em gái đi chơi.
Ôn Noãn và Minh Châu đi vào phòng riêng.
Phòng ngủ của Ôn Noãn ở phía Nam, thiết kế phù hợp, vào đông rất là ấm áp.
Minh Châu đỡ cô ngồi xuống, lại giúp cô cởi áo khoác.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: