Trái tim Ôn Noãn đau đớn!
Vậy thì sao chứ? Anh cho rằng làm những thứ này sẽ khiến cô cảm động sao?
Hoắc Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai mềm mại của cô, anh cực kỳ động tình, giọng nói nghẹn lại: “Ôn Noãn... Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! Sống với nhau giống như trước kia, lúc này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không làm em thất vọng! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa khỏi chân em, không khiến em phải tiếc nuối!”
Ôn Noãn luôn cho rằng đêm đó cô đã khóc hết nước mắt.
Thế nhưng lúc thấy những thứ này cô vẫn muốn khóc, không phải vì cảm động mà là bởi vì thương xót, bởi vì khổ sở, mọi vật ở đây đều đang nhắc tới lúc trước cô đã từng yêu say đắm một người đàn ông như thế nào, hằng đêm chờ anh ra sao, rồi lại mong đón tương lai cùng anh đến cỡ nào.
Thế nhưng mỗi lần anh đều chọn ở bên cạnh Kiều AnI
Tiếc nuối...
Từ này sao có thể định nghĩa được sự mất mát trong đêm đó?
Cô mất đi người thân, mất đi ước mơ, mất luôn cả sự tín nhiệm với người yêu!
Vào cái đêm đen tốt mịt mùng đó, cô thất vọng đến tận cùng với anhI
Trong mắt Hoắc Minh đầy thâm tình, anh quỳ một gối trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, còn sáng còn đẹp hơn cả cái trước.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Giờ phút này, cô mất hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh hôn lên ngón tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Ôn Noãn, anh phải dùng một tuần để thuyết phục người buôn đồ cổ Italy kia bán Morning Dew cho anh! Nếu sau này chân của em không thể khôi phục, chúng ta chỉ chơi đàn trong nhà thôi! Anh sẽ đàn cho em nghe! Ôn Noãn... Anh cầu xin em để anh chăm sóc cho em, một đời một kiếp!”
“Năm nào anh cũng bên em vào ngày Lễ Tình Nhân.”
“Năm mới, sinh nhật, Nguyên Đán... Chúng ta sẽ trải qua cùng nhau!”
“Em thích trẻ con, chúng ta sinh thêm mấy đứa!”
Anh muốn ở bên cô, anh muốn sống yên ổn!
Anh chưa từng khát vọng một cuộc hôn nhân đến vậy!
Hoắc Minh nắm đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón áp út của cô... Chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, vừa vặn với ngón tay cô.
Chỉ là... Ôn Noãn rút tay lại.
Cô không cho anh đeo nhẫn!
Cả người Hoắc Minh cứng đờ, từ từ ngẩng đầu...
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Tôi rất cảm động! Thật sự! Một người đàn ông làm nhiều điều vì tôi như vậy ít nhất cũng có tấm lòng, nhưng mà Hoắc Minh... Một lần bất tin, trăm lần bất tin! Huống chỉ anh lại có tiền án nhiều lần! Hoắc Minh, giữa chúng ta không còn gì nữa, không phải bởi vì anh có yêu tôi hay không, mà là... Tôi không sẵn sàng để yêu anh.”
Hoắc Minh đứng dậy.
Anh đứng trên cao nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn......
Trong nắng sớm khuôn mặt của cô lộ ra lớp lông tơ tỉnh tế, nhìn rất đáng yêu, thế nhưng vẻ mặt của cô vô cùng kiên định: “Đưa tôi về bệnh viện, tôi không muốn phải làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của
Bỗng nhiên anh giữ chặt gáy của cô, hung hăng hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã trượt vào trong...
Anh muốn hôn cô.
Anh muốn gợi lên toàn bộ hồi ức của thân thể cô về anh!
Danh Sách Chương: