Hoắc Tây ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã chạng vạng.
Cô đã ngủ bao lâu?
Đúng lúc này, cửa phòng em bé cọt kẹt mở ra… Trương Sùng Quang bước vào. Giây phút hai người đối mặt nhau, Hoắc Tây còn có chút lờ mờ.
Trương Sùng Quang đến cạnh chiếc nôi, nhìn Tiểu Hoắc Tinh.
Anh nhẹ giọng nói: “Sắp bảy giờ rồi mà em chưa dậy nên anh đi đón Miên Miên và Duệ Duệ trước.”
Môi Hoắc Tây mấp máy.
Trương Sùng Quang thấy thế thì cười khẽ nói: “Anh ăn rồi!”
Bầu không khí có hơi vi diệu, Hoắc Tây đưa tay vuốt mái tóc dài màu trà, đứng dậy xuống giường: “Tôi rửa mặt rồi xuống 1’âu ăn cơm!”
Trương Sùng Quang lại nói: “Hay là cứ ở trên lầu đi. Trời đang mưa lâm râm, độ ấm ở tầng dưới hơi cao.”
Hoắc Tây suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Phòng em bé tóm lại không phải là nơi ở lâu dài nên cuối cùng vẫn gọi người giúp việc đến chuyến nôi sang phòng ngủ chính. Hai người giúp việc vừa đi, Trương Sùng Quang đã bế Hoắc Tây lên.
“Anh làm gì thế?”
Hoắc Tây túm lấy cổ tay áo anh, cụp mắt xuống nói: “Anh mau thả tôi xuống!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, anh mới nói: “Lúc em sinh Duệ
Duệ đều là anh bế em đi vệ sinh… Nhiều năm như vậy, cân nặng của em vẫn không hề thay đối.”
Hoắc Tây cảm thấy anh thật nhàm chán: “Thả tôi xuống, bọn trẻ nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Sợ bọn trẻ nhìn thấy hay là em sợ anh?”
Anh ép thật sự quá chặt, ngón tay Hoắc Tây kéo khuy măng sét của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không quen như vậy, Trương Sùng Quang, chúng ta đã thỏa thuận sáu mươi ngày, nhưng quá nhanh…”
Nghĩ lại thì họ đã xa nhau gần một năm.
Đã là một nửa người xa lạ rồi.
Trương Sùng Quang không chịu buông tay, vẫn ôm cô về phòng ngủ chính. Khi đi qua hành lang dài lắp kính thuỷ tinh, anh đột nhiên dừng lại, ép cô vào bức tường gạch đỏ, nhưng không quên cô sợ lạnh mà đưa một tay đệm sau lưng cô.
Trương Sùng Quang cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào vành tai cô.
Anh khàn giọng thì thầm: “Còn nhớ không, vào ngày sinh nhật năm ngoái em uống say, chúng ta đã làm trong tư thế này… Anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, Hoắc Tây, em có nhớ không?”
“Tôi quên rồi!”
Hoắc Tây trả lời rất nhanh và vội, đừng nói cô
không muốn nhớ lại, chỉ riêng những ký ức đó cũng đủ xấu hổ rồi.
Đêm đó phóng túng quá thể.
Kỳ thật lúc đó quan hệ của bọn họ vốn đã không tốt, đêm đó cô uống rượu, tâm trạng tốt đến mức bằng lòng làm chuyện mây mưa, vì vậy trong một tháng tiếp theo, Trương Sùng Quang luôn vô tình hay cố ý cho cô uống rượu, khiến hai người xảy ra quan hệ.
Nhưng một cuộc hôn nhân đã đi đến hồi kết, tình dục nhờ chất gây mê thì làm sao có thể cứu vãn được đây?
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy cực kỳ trống rỗng.
Hoắc Tây nghĩ đến những điều đó, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng phủ một tầng đỏ ửng mỏng, trông rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: