Cô cúi đầu nhìn cái tay đang lộn xộn bên hông, nhẹ nhàng căn môi: “Hoắc Minh, anh đừng như vậy, bọn nhỏ sẽ vào đây bất kỳ lúc nào, nhìn thấy thì không tố
Hoắc Minh gặm thịt non trên cổ cô: “Hoắc Tây thấy rất nhiều lần rồi!”
“Vậy cũng phải chú ý.”
Hoắc Minh không lên tiếng nữa, chỉ nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, xoa bóp eo nhỏ của cô.
Ôn Noãn chăm tập thể hình, vòng eo vô cùng săn chắc.
Anh muốn nói đôi lời âu yếm với cô: “Ngày hôm qua em cảm thấy sướng không?”
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên.
Chuyện xảy ra sau khi say rượu thì có gì hay mà nói?
Hoắc Minh lại quấn lấy cô không bỏ, ước chừng anh thật sự đã nhịn quá lâu, thoải mái một hồi lại muốn quấn lấy cô đòi hỏi. Chẳng qua anh cũng để tâm tới cảm nhận của cô, chuyển biến tốt sẽ dừng lại đổi chủ đề.
“Ngày hôm qua anh nghe Cảnh Sâm nói, em cố ý quay một bộ phim điện ảnh?”
Nghe nói Đinh Tranh muốn tiến vào giới điện ảnh ở thành phố B, chẳng lẽ Ôn Noấn cố tình?
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô thấp giọng nói: “Em muốn quay một bộ phim chính kịch! Nữ chính muốn tìm cô Hồ nhưng cô Hồ và cậu lại từng qua lại với nhau. Không ngờ được Minh Châu lại rất tán thành.”
Hoắc Minh cũng biết cô Hồ đó.
Mẹ của anh chính là fan của cô Hồ, ít nhiều anh cũng từng nghe mấy vở.
Đó là một cô gái đào hoa.
Năm đó Lục Khiêm dan díu cùng cô ta cũng là chuyện bình thường.
Anh cười, gác cằm lên đầu vai Ôn Noãn, thấp giọng nói chuyện: “Đó là bởi vì cô Hồ đã kết hôn sinh con, nếu cô ta vẫn chưa lập gia đình, còn cùng qua lại với cậu, em nhìn
Minh Châu có thể hào phóng như vậy không!”
Chồng của cô Hồ đúng là gã đẹp trai trong bữa tiệc năm đó.
Không thể ngờ được lại tu thành chính quả.
Ôn Noãn ngẫm lại chuyện này, trong lòng có chút tiếc nuối, chỉ có điều cô không nói gì thêm.
Hoắc Minh tự nhiên nhạy cảm nhận ra.
Anh siết chặt cánh tay, thấp giọng dịu dàng nói: “Ôn Noãn, chúng ta có thời gian cả đời, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Ôn Noãn cười nhẹ. Cô xoay người, chủ động hôn anh...
Vợ chồng hai người hôn nhau triền miên trong phòng bếp.
Nếu thường qua lại, anh thật sự không ngại đóng cửa phòng, ôm cô lên bàn bếp hung hăng yêu thương, tốt nhất là làm cô khóc. Thế nhưng anh có thể cảm giác được Ôn Noãn cũng không muốn.
Nụ hôn này, có thể nói là khen thưởng, thậm chí có thể nói là bố thí cho anh.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Anh ngồi trong phòng sách rồi nghĩ, ngày đó ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi Ôn Noãn ôn lại kỷ niệm với mối tình đầu Cố Trường Khanh, có thể cô sẽ cảm thấy cuộc sống vợ chồng của bọn họ quá bình yên, nhạt nhếo hay không?
Dù sao, cô đã không tìm được tình cảm mãnh liệt từ trên người anh nữa.
Khoái cảm hai bình rượu vang đỏ mang tới, sau khi nguội lạnh, ngẫm lại thì thấy thật đáng buồn.
Ôn Noãn mắc bệnh tâm lý. Anh lại không có thuốc chữa!
Thế nhưng cho dù cả hai đều không có được cuộc hôn nhân thỏa mãn, anh cũng không muốn buông tay, mà cô vì con cái, ước chừng cũng sẽ không đưa ra đề nghị ly hôn.
Hoắc Minh bắt đầu lo được lo mất.
Anh đối xử với Ôn Noãn tốt gấp bội, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
Anh ít khi đi xã giao, tan tầm sẽ quay về chăm sóc bọn nhỏ.
Anh chỉ còn lại một nửa cổ phần ở văn phòng Luật sư, về phần tập đoàn Tây Á anh đã mời đội ngũ chuyên nghiệp, anh chừa ra phần lớn thời gian để cô làm việc riêng.
Cuộc hôn nhân của bọn họ nhìn có vẻ vô cùng hoàn mỹ.
Tin tức trái chiều khi Ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý dần dần bị người ta quên lãng. Lúc người trong giới thượng lưu nhắc tới Hoắc Minh và Ôn Noãn, chỉ nghĩ tới một cặp vợ chồng ân ái.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: