Hoắc Minh xem lại lần nữa.
Chuyện như vậy, ngay cả người trong cuộc là anh cũng không có cách để giải thích, hơn nữa anh thật sự cũng không trong sạch.
Anh không trả lời.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là người yêu cũ, việc một cô gái suốt ngày chạy theo một người đàn ông thì ai cũng hiểu rõ đó là ý gì!
Hoắc Minh chỉ cảm thấy thú vị thôi!
Đối với đàn ông thì đây là một chút kích thích nhỏ.
Nhưng anh lại không có ý định tái hợp với cô ta chứ đừng nói đến việc trở thành nhân tình.
Ôn Noãn không hỏi, anh cũng không có ý định giải thích.
Đúng lúc Ôn Noãn mang mì ra, trong tay Hoắc Minh vẫn đang cầm điện thoại của cô.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn lên tiếng trước: "Bạch Vi không có ý gì khác, anh đừng làm khó cô ấy."
Hoắc Minh đặt điện thoại xuống.
Anh cười chế giêu, như cười như không: “Em rất biết lo lắng cho người khác, sao lại không lo lắng cho bản thân?”
Ôn Noãn hỏi anh ngược lại: “Hoắc Minh, anh là hy vọng tôi để tâm hay không để tâm?”
Hoắc Minh thở hắt ra một hơi. Anh không trả lời được! Ôn Noãn biết hai người không thể giao tiếp với nhau, cô cụp mắt nhẹ, tự cười nhạo nói: “Bất kể là loại nào, tôi cũng có thể diễn cho anh xem!”
Bầu không khí thực sự rất buồn bực nên cô đổi chủ đề nói: "Anh ăn mì trước đi, tôi đi tắm trước!"
Vừa mới bước được hai bước thì cánh tay đã bị nắm chặt.
Cô quay người...
Hoắc Minh cau chặt mày.
Anh cũng không còn tâm tư ăn mì, chỉ giữ chặt lấy cánh tay của Ôn Noãn, thực ra anh cũng không biết mình muốn nắm giữ cái gì...
Cũng không phải anh hối hận.
Thứ mà Ôn Noãn muốn anh không muốn cho, cũng không thể cho cô, bởi vì anh không muốn kết hôn!
Đau lòng? Thật ra cũng không có bao nhiêu!
Chỉ là anh không quen với dáng vẻ như vậy của Ôn Noãn, Ôn Noãn như bây giờ, khiến anh có chút xa lạ.
Cô khá lạnh lùng, như thể mọi thứ đều không quan trọng.
Danh Sách Chương: