Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta mở cửa xe ra, nhìn Lục Thước thấp người ngồi vào trong xe.

Đang muốn đóng cửa lại thì ở sảnh lớn ở tầng một của tòa chung cư bỗng có một bóng người mảnh khảnh chạy ra, người đó thậm chí còn không kịp mang giày, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Cô ấy đang khóc, cả mặt đều là nước mắt.

Cô chưa từng nói chuyện tình cảm, lúc Lục Thước nói với cô cô vẫn mơ hồ, đợi đến khi cậu rời khỏi cô mới biết cậu thật sự không cần cô nữa, sau này anh sẽ không trở về nữa.

Sẽ không ôm cô.

Sẽ không nấu cơm cho cô ăn nữa!

Lại càng không, đột nhiên lấy ra một cái hộp nhung, khi mở ra là nhẫn cầu hôn mà cô chờ đợi!

Lục Huân rơi lệ, nhưng cô lại không khóc thành tiếng, cô không muốn ở trước mặt cậu biểu hiện giống như một đứa trẻ khóc lóc om sòm, cô nhìn cậu, chỉ thì thào nói: “Đừng đi!”

Gió đêm, lạnh như nước.

Đèn đường chiếu vào nửa bên sườn mặt của Lục Thước, nhưng lại không nhìn

Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Huân. Lần đầu tiên, cô để chân trần đi đường mà cậu không đau lòng bế cô lên, lúc.

này thậm chí chân cô lại chảy máu, là vì chạy nhiều nên miệng vết thương lại nứt ra. ụ

Tiểu Triệu có hơi không biết phải làm sao, kêu lên một tiếng: “Cô Lục'

Lục Huân cứ như không nghe thấy, cô vẫn nhìn cố chấp nhìn chằm chằm Lục Thước.

Cô mơ hồ đoán được, cậu chưa bao giờ muốn lâu dài với mình, bởi vì những đồ vật thuộc về cậu ở trong chung cư thật sự rất ít rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo theo mùa, ngoài ra không có đồ gì quan trọng cả.

Căn chung cư này hẳn là cậu mua để nuôi cô đi!

Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ sống lâu dài với cô, cũng không nghĩ tới có tương lai gì với cô cả.

Cậu chỉ là thích cơ thể của cô mà thôi. Hiện tại đại khái là chán rồi.

Cái gì cô cũng đoán được, chỉ là cô không muốn tin tưởng, cô muốn nghe chính miệng cậu nói... Như vậy cô mới nguyện ý hết hy vọng.

Lục Thước nhìn cô, cổ họng căng thẳng.

Rốt cuộc cậu cũng bước xuống xe.

Cơ thể Lục Huân run nhè nhẹ.

Lục Thước rất cao, cậu cao 1m86, mà Lục Huân chỉ có 1m60.

Mỗi một lần khi cậu ôm cô, giống như đang ôm một đứa nhỏ vậy, trong nhà bọn họ người nào nhỏ xinh như cô, đến cả Lục U cũng cao tới 1m64.

Lục Thước quan sát cô, lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: “Trở về đi!” Lục Huân không động đậy.

Bỗng nhiên cậu đề cao giọng, gần như là thô bạo: “Đi đi! Tôi chưa bao giờ thích cô cải!”

Cô như bị dọa rồi.

Nước mắt giống như dây chuyền b đứt vậy, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng trước sau gì cô cũng không phát ra âm thanh, giống như là trước đó bị người ta ngược đãi nhiều lần vậy, chỉ có nhẫn nại.

Trong hai hàng nước mắt mơ hồ.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù trong cơn thịnh nộ cũng chói mắt vô cùng.

Lục Huân hoảng hốt nở nụ cười. Đúng vậy, cậu tốt như vậy, làm sao có thể thích cô chứ?

Từ trước tới nay không có ai cần cô cả, ngoại trừ bố Liễu và mẹ Liễu muốn cô ra, không còn ai cần cô nữa!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK