Xe hơi màu đen.
Ngồi ở phía sau là anh em nhà họ Hoắc.
Minh Châu dựa sát mép xe, cứ không chịu lên tiếng... Minh Châu xích qua phía bên anh.
Lại xích thêm nữa.
Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai mình.
Trong xe tối tăm, phía sau chỉ có hai anh em bọn họ cứ giống như cùng nhau trốn lúc nhỏ vậy.
Trong thế giới chỉ có hai người bọn họ. Hoắc Minh muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng. Minh Châu hiểu lầm rồi.
Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh có phải anh giận rồi không? Sau này em không gặp riêng anh ấy nữa.”
Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Đồ ngốc!” Sao lại giận cô chứ.
Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô biết được chú Lục đời này yêu nhất mắc bệnh nặng, cô phải đau lòng biết bao.
Đúng, cho dù bây giờ bọn họ thành như vậy.
Nhưng Hoắc Minh chưa bao giờ nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm. Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua dưới tay người nhà họ Lục.
Hoắc Minh không phải người do dự.
Nhưng chuyện này anh lại do dự rất lâu cũng không thể quyết định được. Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.
Cửa đóng chặt mở ra, một luồng sáng từ bên ngoài chiếu vào...
Anh tưởng rằng Ôn Noãn.
Kết quả lại là một mái tóc uốn màu trà.
Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng nói dịu dàng: "Ngủ không được, muốn bố ôm?”
Tiểu Hoäc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.
Cô bé đi chân trần. chạy đến lòng của bố, nói chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm rồi!"
Hoắc Minh hiểu cô bé nhất.
Anh đánh nhẹ mũi của cô bé: "Có phải con cũng thèm rồi?"
Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, giọng điệu hiện rõ: "Con không có thèm! Con đã bảy tuổi rồi!"
Hoắc Minh sờ tóc cô bé.
Anh biết Hoắc Tây thèm rồi.
Cô bé ở trong phòng thí nghiệm đợi hai năm, đừng nói là sữa mẹ thiên nhiên, chỉ là sữa bò cũng chưa uống qua mấy ngụm, đều là truyền chất dinh dưỡng nhân tạo, có thể nếm được mùi gì.
Biểu cảm của Hoắc Minh dịu dàng hơn sắc đêm.
Chủ đề của Tiểu Hoắc Tây còn xung quanh chuyện đó.
Hoắc Minh dứt khoát ôm cô bé lên, đi về phía phòng trẻ em, Tiểu Hoắc Tây. ôm lấy cổ bố.
Kết quả, Hoắc Doãn Tư không ở phòng trẻ em.
Ôn Noãn còn đang đút Hoắc Kiều.
Cô bé trắng nõn đó, tóc có thể cột thành chùm nhỏ rồi, mắt đen sáng lấp lánh. Cô bé cầm uống.
Vừa nhìn thấy bố đột nhiên buông ra, cười với Hoắc Minh.
Hoắc Minh đương nhiên cũng thích cô bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: