Hoắc Tây ngạc nhiên, nhưng sau đó đã hiếu tâm ý của anh.
Cô nói “được”.
Trương Sùng Quang có chút ngỡ ngàng vui sướng, ôm Tiếu Hoắc Tinh đi phía trước, người giúp việc trong nhà ở phía sau đỡ Hoắc Tây cùng lên lầu, phòng em bé nằm ở phía Tây của lầu hai.
Cuối thu trời mát, rất dễ chịu.
Vì là bé gái nên căn phòng màu hồng, rất đáng yêu, Trương Sùng Quang đặt cô bé vào nôi, đang định đắp chăn mỏng lên thì cô bé thức giấc, hai chân đá đá, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trương Sùng Quang vừa kiểm tra vừa nói: “Chắc là tè rồi, đế anh thay tã cho con.”
Người giúp việc đỡ Hoắc Tây ngồi xuống ghế sa lon.
Sau đó xuống lầu lấy mấy món hành lý khác.
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang nhanh nhẹn thay tã, có vẻ như đang nhớ tới năm đó khi cô sinh Duệ Duệ, anh cũng chăm sóc cho cô như thế.
Cô không dám nhìn tiếp, sợ nhớ thêm nhiều chuyện hơn.
Cô đi đến trước cửa số sát đất, kéo rèm ra.
Bên ngoài vậy mà lại có một rừng cây phong nhỏ, mùa thu, cả rừng phong đỏ rực… Ánh mắt Hoắc Tây nóng lên, cô tựa đầu vào cửa kính, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, thật ra cứ cố chấp làm gì, buông tay sẽ tốt cho cả hai chúng ta, con cái lớn lên cũng không có áp lực gì.”
Bên kia, Trương Sùng Quang đã thay xong tã cho Tiểu Hoắc Tinh.
Nghe được những lời của Hoắc Tây, tay anh khựng lại, sau đó ngước mắt lên.
Cây phong đỏ như lửa.
Cách một lớp kính, Hoắc Tây đứng tựa vào cửa sổ, cô không trang điếm, làm cho anh nhớ lại dáng vẻ năm xưa của cô.
Trương Sùng Quang nhìn cô một lúc lâu.
Cô nhóc trong nôi lại khóc, chắc là đói rồi, Trương Sùng Quang gạt suy nghĩ đi, cấn thận bế cô nhóc lên, anh nhẹ giọng nói với Hoắc Tây: “Con đói rồi, em cho con ăn trước đi, anh xuống lầu nấu cơm cho em.”
Xưa nay, dù hai vợ chồng có chuyện gì thì khi con quấy khóc, họ sẽ dừng lại.
Hoắc Tây từ từ bước tới ngồi xuống ghế sa
lon.
Trương Sùng Quang cúi người thả Tiếu Hoắc Tinh vào lòng cô, ngón tay không nhịn được chạm vào con gái nhỏ một cái, Tiểu Hoắc Tinh ở trong lòng mẹ có lẽ đã ngửi thấy mùi, cái mũi ủi khắp nơi như một củ tỏi nhỏ… Cuối cùng tìm được một chỗ cách lớp vải mỏng, cứ thế bẳt đầu mút, nhưng mút thế nào được, vậy nên khuôn mặt trở lên đỏ bừng vì sốt ruột.
Trương Sùng Quang xem mà nóng cả mắt.
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh muốn ở lại nhưng sợ cô không thích nên đành gật đầu, khi anh quay người lại, Hoắc Tây bắt đầu cởi cúc áo đế đút con uống sữa, nhưng cúc chặt quá, một tay cô làm cách nào cũng không thể cởi được, gấp đến nỗi Tiểu Hoắc Tinh cũng kêu khóc oe oe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: