Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm hỏi xong, ánh mắt rơi xuống mặt cô. Mặt Minh Châu nóng bừng.

Cô bước tới, sờ cái mông nhỏ của Tiểu Lục U. Tiểu Lục U ôm gối ngủ ngon lành.

Ánh mắt Minh Châu dịu dàng, hồi lâu mới trả lời Lục Khiêm: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”

Lục Khiêm cười nhạt: "Em cho rằng là vì cái gì?” Bầu không khí thực sự rất mập mờ, nhưng may mắn thay có đứa trẻ ở đó.

Minh Châu lười để ý đến ông, quay người muốn rời đi, nhưng Lục Khiêm đã ôm lấy eo cô, dùng sức một chút thì cô đã ngồi thẳng tắp trong vòng tay ông.

Thân thể nam nữ liền kề thân mật.

Tình ý ngập tràn.

Minh Châu khi còn trẻ cũng nhiệt tình phóng túng, mỗi đêm ôm cổ Lục Khiêm rồi nhẹ nhàng cầu xin. Nhưng bây giờ cô đã có hai đứa con, không hiểu sao da mặt lại mỏng đi, có lúc chỉ một ánh mắt của Lục Khiêm thôi cô cũng chịu không nổi.

Cô nắm lấy cánh tay của Lục Khiêm.

Cách một lớp áo sơ mi, da ông nóng hổi.

Cô không khỏi mềm lòng: "Lục Khiêm, buông em ra!"

"Mắc cỡ rồi sao?"

Ông cười thầm vào tai cô, nhưng cuối cùng cũng buông cô ra...

Minh Châu được tự do thì chỉnh lại váy, sau đó nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, anh nên kiềm chế một chút."

Lục Khiêm vốn muốn trêu chọc cô vài câu.

Nhưng khi nhìn thấy mắt cô hơi đỏ, lòng ông chợt dịu lại, khi lên tiếng thì giọng nói đã khàn.

"Đau lòng cho anh?"

Ông tưởng cô sẽ không thừa nhận nhưng Minh Châu lại thành thật gật đầu.

"Em sợ anh sẽ chết!"

Mặc dù là lời nói khi tức giận nhưng ông có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô, sau lần này bọn họ xem như đã ngọt ngào, nhưng cơ thể ông lại luôn khiến cô bất an.

Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cô lại.

Ông không nói, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, thỏa hiệp với lòng cô.

“Anh sẽ ổn thôi!” Ông nhẹ nhàng trấn an cô.

Lúc này, Tiểu Lục Thước ôm cặp đứng ở cửa: "Bố, con sắp muộn học rồi!" Bố mẹ liền bừng tỉnh lại.

Minh Châu ngượng ngùng quay đi.

Lục Khiêm đứng dậy vỗ vai cô: "Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối tan học anh đón Thước Thước."

Minh Châu không nói gì.

Đến cửa, Tiểu Lục Thước mở to hai mắt.

Lục Khiêm đi tới, nhẹ nhàng che mắt cậu bé, cúi người ôm cậu. Tiểu Lục Thước ôm cổ bố mình.

Mãi đến khi ôm người này, trái tim non nớt của cậu mới cảm thấy thoải mái một chút, giống như cảm giác ông bố này vẫn quan tâm đến mình.

Lục Khiêm có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhóc con.

Ông đi xuống cầu thang, đặt cậu bé ngồi ở ghế sau, tự mình thắt dây an toàn cho nhóc con.

Thước Thước hơi đỏ mặt.

Lục Khiêm đưa tay sờ đầu nhỏ của cậu: "Sau này nếu muốn ngủ với bố mẹ thì cứ nói thẳng."



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK