Lục Khiêm nói xong, muốn nắm tay cô.
Minh Châu né tránh.
Cô thấp giọng, mang theo một chút nữ tính kiêu căng: “Em không muốn đi!”
Lục Khiêm lại thích mặt kiêu căng này của cô.
Ông rất kiên nhẫn dịu dàng nhìn cô, ở nơi công cộng, giọng nói ông đè nén: “Đừng tức giận nhé, em xem, anh không đưa em đến đó thì em không vui, mà anh đưa em đi thì em cũng không vui.”
Minh Châu dựa vào cửa, nghịch móng tay.
“Anh không nên ngồi chung chỗ với cô ta.”
Cô không so đo với chuyện cô Hồ lần trước, bởi cô Hồ cũng coi như là bạn ông, giống đám người ông Dịch, Lục Khiêm thì không muốn thất vọng.
Nhưng Khúc Ninh, hoàn toàn do người khác trao tặng cho ông. Còn ngồi cạnh ông, Sao cô lại phải vui vẻ với ông!
Lục Khiêm biết tính tình nhỏ nhen của cô, nhưng chẳng những không ghét bỏ, ông cảm thấy cô rất đáng yêu.
Ông thô bạo kéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Vậy càng nên đi gặp với anh, trong đó có đối tác quan trọng của công ty, chào hỏi xong hãng đi!”
Minh Châu bị kéo đi.
Được nửa đường, Lục Khiêm không kiềm chế nổi. Ông đẩy cô lên tường hành lang, khế hôn một lúc. Xong xuôi, hơi thở của nhai rối loạn.
Ông áp trán lên trán cô, lẩm bẩm: “Nhìn em miễn cưỡng như vậy, thật đáng
yêu. Minh Châu hơi nóng mặt. Cô xấu hổ đá ông một cái, nói: “Cư xử đúng mực ở nơi công cộng!” Lục Khiêm khẽ cười, đứng thẳng lưng, tạm thời tha cho cô. Đến ghế lô.
Dường như ông đã thay đổi một gương mặt khác, như thể tắm mình trong làn gió xuân, ông mang đến ba phần chân thành trong việc xã giao.
“Trùng hợp quá, lẽ ra tôi nên uống vài ly với các cậu, nhưng vợ tôi mới về từ nước ngoài... Cô ấy nóng lòng muốn đón tôi, việc nhà gấp, xin lỗi!”
Hàng ghế im phăng phắc.
Khuôn mặt xinh đẹp của ngôi sao nhỏ Khúc Ninh trắng bệch.
Người dẫn cô ta đến đây cũng có vẻ khó chịu: Người vợ mà Lục Khiêm nhắc đến, hẳn là Hoắc Minh Châu!
Một cô gái cao gây xinh đẹp bước ra từ sau lưng Lục Khiêm. Thoạt nhìn, thì ra là cô cả nhà họ Hoắc.
Đa số người ngồi đây đều dựa vào nhà họ Hoắc, lúc này từng người đứng dậy nịnh nọt: “Cô Hoắc.”
Có người phản bác: “Tổng Giám đốc Lục nói, bây giờ là bà Lục rồi.” Lục Khiêm mỉm cười.
Ông nói với những người bên trong: “Tôi để Truyền Chí ở lại ăn cơm với mọi người! Giờ tôi xin phép.”
Không ai dám giữ ông lại, họ chỉ trêu vài câu.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Tổng Giám Lục về sớm, chẳng phải nên phạt ba ly rượu sao?”
Không khí trong ghế lô đóng băng. Mọi người nhìn vào người không biết trời cao đất rộng kia. Khúc Ninh.
Khúc Ninh cố tình làm vậy, cô ta ghen tị với Hoắc Minh Châu, vốn dĩ cô ta ở gần Tổng Giám đốc Lục nhất mà ông lại rời đi.
Cũng hại cô ta... Đánh mất cơ hội. Không khí căng thẳng trong nháy mắt. Minh Châu nhẹ đẩy Lục Khiêm ra, chậm rãi tiến vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Khúc Ninh hiện lên tia lo lắng, nhưng cô ta không cho phép mình lùi bước.
Cô ta tự nhận mình có lợi thế hơn cô Hoắc đây.
Dù sao cô ta là diễn viên chính quy, còn Hoắc Minh Châu chẳng là gì cả, thậm chí chỉ xuất thân gà mờ.
So với Hoắc Minh Châu đã ngoài ba mươi, cô ta trẻ hơn tận mười tuổi, có đàn ông nào mà không thích sự tươi mới đâu?
Cô ta vững tin rằng cô ta có thể có được Lục Khiêm. Cô ta đã từng điều tra, hiện giờ Lục Khiêm đang độc thân!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: