Nhưng bây giờ cô ấy không có sự lựa chọn, người đàn ông đó cho nhà họ Tư quá nhiều ưu đãi.
Lục Thước cầm điếu thuốc, dập tắt rồi lên xe, đang muốn mở cửa thì Tư An Nhiên nói câu cuối cùng: “Em rất không cam lòng, rõ ràng em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng em lại chưa từng thấy Lục Huân vì anh làm cái gì!”
Cô ấy chờ Lục Thước dao động.
Nhưng Lục Thước chỉ nhẹ nhàng vuốt tay lái, nói: “Cô ấy đã rất cố gắng để trở thành dáng vẻ tôi thích, như vậy đã đủ rồi!"
Từ khi nào mà tình yêu cũng phải phân chia nhiều hay ít?
Cậu thích là được rồi! Hơn nữa cậu cũng có đủ năng lực, để Lục Huân thích mình.
Lục Thước đóng cửa xe, chiếc xe màu đen quý giá chậm rãi lăn bánh... Tư An Nhiên nhìn về phía chiếc xe rời đi, hơi ngẩng đầu lên hít một hơi.
Kết thúc rồi!
Cuộc tình thầm mến của cô ấy đã kết thúc thảm hại!
Lục Thước đến công ty, đang định mở cửa xe thì dừng lại. Cậu gửi zalo cho Lục Huân, cũng không viết gì.
Đó là một bức ảnh.
Đêm đó khi cô ngủ, cậu đã lén chụp.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng nhá nhem, có lẽ cô thấy hơi nóng nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông rất hồn nhiên đáng yêu.
Lục Thước vô thức nhìn một lúc lâu, cuối cùng chụp tấm ảnh này. Sau khi gửi đi, cậu lại kìm lòng không đậu nhìn hồi lâu.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới Tư An Nhiên đã từng hỏi, cô ấy hỏi cậu, rõ ràng điều kiện của cô ấy tốt hơn Lục Huân, vì sao cậu lại chọn Lục Huân.
Cậu thầm nghĩ, đó là thích!
Mà thích thì không có lý do.
Lục Thước rời đi, Trương Sùng Quang bắt đầu dọn dẹp.
Cậu làm việc nhà rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra được ở bên ngoài cậu là Tổng Giám đốc trị giá trăm tỷ.
Hoắc Tây cầm một quả táo gặm: “Trương Sùng Quang anh có muốn thuê một dì giúp việc theo giờ hay không? Em thấy bình thường anh cũng rất bận rộn, lại còn phải làm việc nhà nấu cơm, có quá mệt mỏi hay không ?”
“Em đau lòng cho anh à?” Cậu cười khẽ rồi hỏi.
Hoắc Tây quơ hai cái chân dài, khẽ khịt mũi, giọng nói Trương Sùng Quang vang lên: “Đôi khi bận rộn mà làm chút việc nhà cũng là một cách thư giãn.”
Hoắc Tây không thích làm việc.
Phương thức thả lỏng của cô là đi uống chút rượu, nhưng nhớ lại thì hình như đã lâu không đi, quả nhiên có người nhà là không giống nhau.
Cô nhìn cậu như có điều suy nghĩ.
Trương Sùng Quang như là biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Em đừng có mà muốn đi quán bar! Hoắc Tây, em có bạn trai rồi!”
“Thả lỏng một chút thôi, có phải đi săn tình thật đâu!” “Vậy cũng không được! Em không nên đi ra ngoài!”
Hoắc Tây nghe xong, có chút vui vẻ: “Sao hả, còn định lấy thắt lưng trói em lại à?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: