Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác trên cơ thể nói cho cô biết đêm qua họ không thực sự làm gì cả, thế nhưng chỉ hôn môi và vuốt ve đã đủ để khiến cô khó chịu.

Lúc này, mùi thơm của cháo lan tỏa trong không khí. Minh Châu khoác lên mình một chiếc áo khoác rồi ra ngoài. Bảo mẫu cô mời không có ở đây.

Trong bếp, người đàn ông đang nghiêm túc làm bữa sáng, mặc dù ở tầm tuổi này nhưng vóc dáng của ông vẫn được giữ gìn rất tốt.

Áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần tây đen. Chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Minh Châu đứng sau lưng ông, thản nhiên nhìn khung cảnh này, hai mắt lại ẩm ướt.

Khung cảnh này khiến cô nhớ lại trước đây.

Nhiều năm trước, khi quan hệ giữa hai người vẫn còn là bí mật, họ có một gia đình nhỏ trong căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi lần ông tới, họ đều triền miên ở đó.

Kết thúc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Mà ông sẽ làm cho cô đủ loại món ăn ngon ngay tại căn bếp ở đó.

Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô hận ông bấy nhiêu.

Lục Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy cô.

Ánh mắt ông sâu thẳm, vẻ mặt dịu dàng giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra: “Dậy rồi à, đầu có đau không?”

Minh Châu đi tới.

Cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao ông lại có chìa khóa nhà tôi?”

“Anh đánh đấy! Để tiện tới chăm sóc Thước Thước.”

Trong lòng Minh Châu đang sẵn cơn tức giận, cô liền nói chuyện không kiêng nể gì nữa: “Chăm sóc cái thứ đã bị vứt bỏ này sao?”

Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.

Nhưng ông không nói gì thêm, tiếp tục làm bữa sáng.

Minh Châu đứng phía sau ông, nhẹ nhàng nói: “Đưa chìa khóa cho tôi! Về sau nếu muốn gặp con thì gọi điện thoại trước, đừng đột ngột đến đây như thế, rất không tiện lại càng không phù hợp.”

Lục Khiêm không muốn đưa.

Cô thò tay vào túi của Lục Khiêm tìm kiếm, toàn thân Lục Khiêm căng cứng.

Xoay người một cái, cô bị ông ép xuống trước bồn rửa bát, ông có vẻ hơi kiềm chế: “Đừng sờ lung tung! Nếu không em tự gánh lấy hậu quả.”

Minh Châu nói đầy mỉa mai: “Tối qua ông vẫn còn chưa thỏa mãn hả?”

Lục Khiêm buông cô ra, tiếp tục làm bữa sáng.

Giọng ông nhẹ nhàng: “Em biết rõ mà!”

Minh Châu cười lạnh một tiếng, ra khỏi phòng bếp, Lục Khiêm gọi cô lại ăn sáng, bước chân cô hơi dừng lại: “Bữa sáng ông làm tôi cũng chẳng muốn ăn! Lục Khiêm, ông thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế? Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn với ông! Bất kể ông có dịu dàng chăm sóc như thế nào đều vô dụng thôi!”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng ép tôi phải hận ông!”

Động tác của Lục Khiêm khựng lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK