Bà nhìn về phía Lục U, ánh mắt phức tạp.
Lục U tự nhiên cũng nhìn thấy Diệp Bạch, giống như trước đây, cô đã coi anh là không khí!
Cô khẽ nói: “Lên xe thôi ạ!”
Hoắc Minh Châu than nhẹ một tiếng, đỡ con gái lên xe.
Bụng Lục U lại lớn thêm chút, nhưng hành động vẫn tự nhiên, xem ra đứa bé rất ngoan... Diệp Bạch im lặng nhìn, không dám tiến lên quấy rầy chỉ khế gật đầu với Hoắc Minh Châu, một tiếng mẹ cũng không thốt ra được.
Hoắc Minh Châu đeo kính râm, ngồi lên xe.
“Ai nha, thành phố B hôm nay mưa thật to ha! Sấm cũng lớn nữa này, không biết người phụ lòng nào lại gặp phải báo ứng đấy!”
Diệp Bạch đứng đó.
Thư ký Lâm phía sau anh không nhịn được, cô ấy thật sự nhịn không được và cười ra tiếng.
Nhưng vì bát cơm, cô ấy nhanh chóng nhịn xuống.
Diệp Bạch liếc nhìn cô ấy.
'Trên xe, Hoắc Minh Châu tháo kính râm xuống, khẽ hỏi: “Thật sự không tha thứ cho cậu ta à?”
Lục U nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đắng chát cười: “Không có gì là tha thứ hay không tha thứ, cũng không có ai
không thể sống thiếu ai, giống như Gina vậy, khi đó điên cuồng vì anh ta như thế, nhưng chẳng phải hiện tại đã lập gia đình và sống rất tốt đấy thôi!”
Cô thừa nhận, vừa mới bắt đầu là không quen, là không nỡ buông. Nửa đêm mơ về.
Cô sẽ mơ thấy đêm đó, sẽ mơ thấy những lời Diệp Bạch nói với cô, cũng mơ thấy anh ra nước ngoài và không trở lại, mà trong mơ anh vẫn là chồng của cô.
Nhưng giấc mơ sẽ thức dậy.
Dần dần, cô rất ít khi mơ thấy anh... dù tổn thương lớn hơn nữa, thời gian cũng sẽ phai nhạt.
Sau đó, họ đi đến những cuộc sống khác nhau. Vốn dĩ, Lục U muốn chuyển công ty đến thành phố C, nhưng Diệp Bạch biết sự tồn tại của đứa bé, cũng không còn cần thiết nữa, cô chuẩn bị sinh con xong ở cữ
sẽ trở về thành phố B, khi đó Tiểu Lục Hồi cũng chính thức vào trường mẫu giáo.
Chiếc RV màu đen chạy trong mưa,
Phía sau, một chiếc Bentley màu đen thủy chung vẫn duy trì khoảng cách xe giữa hai người, từ từ đi theo.
Lục U biết, đó là Diệp Bạch.
Anh tựa hồ rất lo lắng cho cô, rất lo lắng cho đứa nhỏ này... Nhưng có ích lợi gì đâu, nước mất khó thu, có bù đắp nhiều hơn nữa cũng chỉ lộ ra sự tàn nhẫn quá mức lúc trước mà thôi!
Một giờ sau, xe tiến vào đường riêng của nhà họ Lục.
Tài xế nhẹ giọng nói: “Cô cả, xe của Tổng Giám đốc Diệp không đi theo nữa.”
Lục U “ừ” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: