"Ôn Noãn, có phải càng lớn tuổi càng không nghe lời không hả?"
Ôn Noãn kinh ngạc... Bọn bắt cóc?
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc ấy bọn họ mới quen biết nhau chưa lâu.
Anh... nhớ ra rồi?
Vẻ mặt cô trông ốm yếu tái nhợt, cánh môi run run nhìn anh, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ: "Minh?"
Cô không biết có phải bản thân đã sốt đến choáng váng luôn rồi không.
Nếu không, sao cô có thể có cảm giác anh đã nhớ ra mọi chuyện?
Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mặt cô, cúi đầu nói: "Anh đây!"
Ôn Noãn nhắm mắt lại.
Cô khóc, hai giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ thế thầm lặng khóc.
Cô nghĩ, nếu đây là mơ,
Thì hãy để cô mơ lâu thêm một chút...
Hoäc Minh nhét cô vào lại trong chăn, còn bản thân thì ôm cô cách một cái chăn, cằm tựa lên trán cô: "Đừng khóc. Ôn Noãn, là anh đây!"
Cánh tay thon gầy của Ôn Noãn vòng qua cổ anh.
Cô vẫn lẳng lặng khóc như cũ, giống như một cô nhóc, Hoắc Minh kìm lòng chẳng đặng, bàn tay vói vào chăn vuốt ve chơi đùa cơ thể mềm mại của cô, khiến cô thoải mái.
Ôn Noãn đang ốm.
Mặc dù cô có cảm giác, nhưng không mạnh lắm...
Hoắc Minh chơi một lát liền ngừng tay, kết quả cô lại cầm tay anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Minh, đừng đi...
Anh siết chặt vòng eo thon gầy của cô, xoay người hôn
Nụ hôn này, nóng bỏng mà triền miên...
Cho dù biết bản thân thật đê tiện, vô liêm sỉ, anh cũng đành vậy, cơ thể cô mềm mại như vậy, lại còn chủ động với anh... Quấn quít làm anh như nghẹt thở, tiếp tục dùng sức động đậy bàn tay chạm vào người cô.
Tất cả những chuyện xảy ra trước và sau khi anh về đều không thể ngất ngây đê mê như khoảnh khắc này.
Cơ thể của người đàn ông và phụ nữ vương vấn triền miên...
Bác sĩ đã đến, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ bên ngoài.
Hoắc Minh chống người ngồi dậy nhìn cô đang ở dưới thân mình, cô khẽ nhắm mắt... như đang ngủ!
Yết hầu Hoắc Minh run run nhảy lên nhảy xuống.
Vừa rồi suýt chút nữa anh đã làm Ôn Noãn, trong khi cô còn đang ngã bệnh.
Sau khi mặc xong quần áo cho cô, anh mở cửa cho bác sĩ.
Bác sĩ có quen biết với Hoắc Minh, nhanh chóng kê đơn cho Ôn Noấn, còn treo một bình truyền.
Cuối cùng, ông thấy tấm ga giường hỗn loạn bừa bộn của họ, thấp giọng dặn dò: "Ba ngày tới không được quan
hệt Cơ thể cô ấy đã rất yếu rồi!"
Da mặt dày như Hoắc Minh mà cũng không chịu nổi, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi. Hoắc Minh đóng cửa lại rồi quay người về giường. Ôn Noãn đang ngủ.
Cô lặng lẽ nằm đó, như thể việc chưa xong vừa rồi chỉ là một cảnh ảo mộng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: