Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng vào thời điếm mấu chốt, anh bỗng phát hiện Hoắc Tây lại không hề động tình.

Cô mềm người nằm dưới thân anh,

Nhưng không hề có chút cảm giác nào.

Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Hoắc Tây, em thả lỏng một chút nào, em có nhớ trước đây chúng ta cũng từng vui vẻ như thế này không?”

Có lẽ hôm nay cô chủ động như vậy đã làm dấy lên hy vọng trong lòng anh.

Anh nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ vượt qua được.

Hoắc Tây từ từ mở to mắt, trong mắt cô ngập tràn hơi nước, cô chỉ dịu dàng nhìn Trương Sùng Quang như thế… Lát sau cô vòng tay qua cố anh, vùi mặt vào hõm cố anh, nhẹ giọng nói: “Em không sợ đau, nhưng nếu anh đau lòng thì trong tủ đầu giường có bôi trơn đó, em vừa mới mua.”

Trương Sùng Quang chống hai tay bên người cô.

Trong lòng ngập tràn đau đớn.

Nhưng anh vẫn không thế hiện ra ngoài mặt, chỉ cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Phụ nữ tốt sẽ chuấn bị thứ này bất cứ lúc nào sao? Hoắc Tây, em đang dẫn người phạm tội đây.”

Cô ngửa đầu nhìn anh, mái tóc đen xõa tung ra trên gối.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh khe khẽ nghe thật gợi cảm: “Vậy anh có muổn phạm tội không?”

Đương nhiên là anh muốn.

Trương Sùng Quang không do dự nữa, vươn tay mở tủ đầu giường lục tìm đồ vật kia, anh chưa từng sử dụng qua nên động tác hơi ngập ngừng , hơn nữa đã lâu lắm rồi bọn họ vẫn chưa…

Giây phút tiến vào trong, anh nhìn vẻ mặt nén nhịn của Hoắc Tây.

Anh hơi ngừng lại, thở dốc bên tai cô: “Em có thể quên được cảm giác đó sao? Hoắc Tây, anh không muốn ép buộc em… Nếu là người khác, có lẽ em sẽ không cần dùng đến thứ này mới thoải mái được đâu nhỉ.”

Mồ hôi dần dần nguội đi.

Anh cũng từ từ rời khỏi cơ thể cô.

Trước khi anh rời đi, Hoắc Tây ôm lấy cơ thể anh, nhỏ giọng nói: “Em có thế thử quên đi! Trương Sùng Quang, chúng ta thử xem, được không anh?”

Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

Cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô ra, đứng lên… Nhưng anh không rời khỏi chiếc giường lớn mà chọn ngồi một bên mép giường, mặc quần áo vừa cởi sang một bên, châm thêm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.

Hoắc Tây ngồi lên theo, ôm lấy anh từ phía sau.

Trương Sùng Quang hút xong một điếu thuốc, nghiêng đầu hôn cô… một nụ hôn triền miên.

Lát sau, có người giúp việc đến gõ cửa phòng nói bữa tối đã chuẩn bị xong, bọn họ cũng không tiếp tục nữa… Hai người thay quần áo rồi gọi Duệ Duệ dậy cùng ăn tối, đêm nay Trương Sùng Quang sẽ ở lại ngủ cùng Duệ Duệ, Miên Miên và Tiếu Hoắc Tinh cũng được đón về đây.

Trước khi ngủ, Miên Miên chạy đến phòng ngủ chính.

Tiểu Hoắc Tinh đang ngồi trên thảm, chăm chú chơi trò xếp gỗ của cô bé, Hoắc Tây đã tắm xong, đang bôi kem dưỡng da.

Miên Miên đến gần, dựa vào người Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Có phải sau này bố sẽ không đi nữa không ạ?”

Trương Sùng Quang ở lại đêm nay.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nhưng Hoắc Tây không đoán ra được suy nghĩ của anh, nếu nói anh thật sự muốn chung sống với nhau một lần nữa, thì chuyện một người dục vọng cao như anh lại không ngủ cùng phòng với cô quá kỳ lạ, cho nên cô cũng không thể khẳng định được điều gì.

Hoắc Tây đặt kem dưỡng trong tay xuống, xoa xoa khuôn mặt con gái mình.

“Con có thế đi hỏi bố thử xem.”

Miên Miên cắn môi dưới: “Con hỏi rồi nhưng mà bố không chịu nói, bố bảo con có thể qua hỏi mẹ.”

Miên Miên đương nhiên không hiểu kiếu nói chuyện thâm ý này của người lớn.

Nhưng Hoắc Tây nghe hiếu, Trương Sùng Quang đã về…

Cô hơi kích động, sau khi cố kìm nén lại thì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Miên Miên: “Vậy con đi ngủ một giấc thật ngon đi nhé, sau này sáng nào tỉnh dậy con cũng sẽ được thấy bố.”

Miên Miên sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây.

Cô bé thì thầm gọi mẹ ơi.

Vốn dĩ Hoắc Tây định nói chuyện trường học với cô bé, nhưng sau khi ngẫm lại thì cô bèn thôi… Bây giờ Miên Miên đã rất vui vẻ rồi.

Sáng hôm sau, Hoắc Tây tỉnh dậy.

Khi vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy một bông hồng trắng đầm sương sớm cạnh gối, cô im lặng nhìn bông hoa một lúc lâu, một giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống từ nơi khóe mắt.

Nếu không phải có tiếng trẻ con từ dưới lầu truyền đến, cô đã thảng thốt nghĩ rằng có lẽ mấy năm qua chỉ là một giấc mơ.

Và cô chỉ vừa tỉnh dậy, tỉnh dậy vào năm Trương Sùng Quang mới từ nước ngoài trở về.

Nhưng không, âm thanh của bọn trẻ đã nhắc nhở cô rằng, tất cả những chuyện đó không phải là giấc mơ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK