'Vú em ngơ ngác, lắp bắp nói: “Chuyện này, phải bàn bạc với cô Hoắc.”
Giọng điệu Khương Lan Thính nhàn nhạt: “Chúng tôi là vợ chồng.”
Anh nửa cưỡng ép mang con trai đi.
Trong lòng dâng lên lửa giận.
Lúc này, Hoắc Kiều đang gặp Tôn Tư Viễn, đồng thời còn có Anna... Cũng chính là thư ký của Khương Lan Thính, bọn họ sắp kết hôn, Hoäc Kiều mang quà từ nước ngoài về cho họ.
Một cặp đồng hồ đắt tiền.
Anna và Tôn Tư Viễn cùng nhận, cô ấy lúng túng nói thay cho sếp vài lời hay ý đẹp, đồng thời cô ấy cũng rất thích Hoắc Kiều, cô ấy cảm thấy sếp quá cuồng
công việc, mấy năm nay ngó lơ vợ mình.
Bữa ăn khá vui vẻ, lúc Hoắc Kiều đang định đi thì nhận được điện thoại của vú em.
Vú em sốt ruột nói: “Cô Hoắc, Tiểu Khương Sanh bị ngài Khương mang đi, nói là qua đêm ở chỗ cậu ấy.”
Hoắc Kiều sửng sốt. Sau đó, cô cười nhạt: “Tôi biết rồi!”
Cô đặt điện thoại xuống, nhưng cũng không gấp gáp về, để Khương Lan Thính nếm thử cảm giác chăm con đi.
Cô chơi đến khuya mới về nhà, thoải mái tắm, lại dưỡng da sau đó định đi ngủ thì Khương Lan Thính gọi đến: “Em đến đây một chuyến đi! Con không chịu ngủ!”
Hoắc Kiều vui vẻ nằm trên giường.
Cô áp mặt vào gối, giọng nói ấm áp: “Không phải là anh mang Khương Sanh về sao?”
Khương Lan Thính im lặng một lát.
Anh nói với giọng rất dịu dàng: “Em lại đây dỗ thằng bé được không?”
Hoắc Kiều cũng thương con.
Cô cũng không thể nửa đêm giày vò con, để Khương Lan Thính lại đưa con về, thật ra cô hơi mệt, nhưng vẫn đứng dậy mặc quần áo, giữa đêm lái xe đến biệt thự của Khương Lan Thính, trên thực tế cũng là căn nhà chung cô từng sống một thời gian.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Người giúp việc trong nhà còn chưa ngủ, thấy Hoắc Kiều đến cũng đồng loạt gọi bà chủ.
Hoắc Kiều hỏi: “Ông chủ đâu?”
Người giúp việc nói: “Ông chủ đang dỗ cậu chủ trên lầu! Chân tay luống cuống, cậu chủ ngủ có hơi sợ người lạ”
Hoắc Kiều thương con, cô đi thẳng lên lầu.
Lầu hai, đèn sáng trưng.
Trong phòng ngủ, người cuồng công việc, Khương Lan Thính vẫn đang mặc. bộ đồ ban ngày nhưng áo sơ mi đã rút ra khỏi thắt lưng, anh bế Tiểu Khương Sanh
trên tay, biểu cảm khó xử dỗ dành đứa trẻ.
Tiểu Khương Sanh thoải mái nép vào vòng tay anh, lúc thì cười vui vẻ, lúc lại bất động.
Hoắc Kiều đi đến, Khương Lan Thính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm con trai trong lòng, anh nhẹ giọng nói: “Thằng bé không chịu ngủ, tỉnh dậy lại chui vào lòng anh.”
Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh, nhẹ giọng nói: “Trước khi đi ngủ thằng bé phải uống sữa bò.”
Khương Lan Thính không biết.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: