Anh ngồi xuống, lắng lặng uống cà phê nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Ôn Noãn phiền muộn tối qua, còn có đoạn video thân mật trong quá khứ của bọn họ...
Anh không thể tin được, Ôn Noãn sẽ nguyện ý làm vậy cho một người đàn ông.
Trong nửa năm này bọn họ cũng có làm vài lần, tất nhiên cũng có lúc anh cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thế nhưng sau khi anh nhìn thấy đoạn video kia, lúc Ôn Noãn ở trên giường anh chưa bao giờ hoàn toàn thả lỏng.
Chưa một lần nào!
Ước chừng là tâm lý ham muốn được chinh phục của đàn ông, anh cảm thấy gấp không chờ nổi muốn có cô.
Anh muốn nhìn cô chìm sâu, muốn nhìn dáng vẻ của cô lạc vào trong biển tình!
Thế nhưng cô châm lửa một đêm, sáng sớm tinh mơ đã chạy mất!
Trong lòng lẫn sinh lý của Hoắc Minh đều nghẹn thành một ngọn lửa.
Ở văn phòng rất bận rộn.
Anh lại không phải mấy người trẻ xốc nổi có thể bỏ qua tất cả công việc để theo đuổi vợ, nhưng tóm lại vẫn bực mình vì người phụ nữ đáng hận kia.
Lúc giữa trưa, anh gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghe.
Sau tối hôm qua, mối quan hệ của đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là Hoắc Minh đã phải chịu sự kích thích vô cùng to lớn!
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lỏng cà vạt, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường một chút “Buổi tối có một bộ kịch nói, nghe Minh Châu bảo em có thích một diễn viên, chúng ta đi xem nhé?”
Tập đoàn Tây Á.
Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn bông tuyết bay phấp phới bên ngoài.
Cô biết Hoắc Minh đang theo đuổi cô, với sự hiểu biết của cô về anh, tám phần là bị video kia kích thích.
Khẳng định anh sẽ muốn càng nhiều thứ hơn!
Anh muốn, Ôn Noãn cũng không định cho, ít nhất không phải hiện tại.
Cô đưa ngón tay thon dài lên gõ nhẹ cửa kính, mỉm cười nhẹ nhàng: “ Luật sư Hoắc không tìm nổi một người đi xem kịch nói chung sao?”
Lời cô ít nhiều cũng mang theo ý tán tỉnh, trêu chọc anhI
Hoắc Minh là đàn ông, mà đàn ông đều sẽ thích!
Anh khẽ cười một tiếng nhưng vẫn thành thật thành khẩn trả lời: “Chúng ta đi xem kịch nói trước, buổi tối không về nhà, qua đêm ở khách sạn nhé. Chúng ta có thể vừa uống rượu vang đỏ vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi!”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt.
Thứ anh muốn thưởng thức là thân thể của cô mới đúng!
Giọng nói của cô trở nên nghèn nghẹn: “Đề nghị của anh thật khiến người ta động lòng, nhưng mà... tối nay tôi cần phải tham gia một bữa tiệc công việc!”
Cô nói dối......
Cô nghĩ anh cũng biết thế nhưng nếu một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ, anh ta sẽ rất kiên nhãn.
Quả nhiên, Hoắc Minh cũng không bực bội.
Anh thấp giọng nói: “Buổi chiều thì sao, buổi chiều em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé?”
Ôn Noãn nhìn tuyết mịn bay đầy trời, ý cười càng thêm phần nhạt nhòa, thực sự rất nghị lực đấy!
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: