Cô yên tĩnh nhìn chăm chú.
Mắt ánh lên một tầng hơi nước.
Cô nhìn nắng chiều ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ở chân trời ánh lên màu đỏ rực.
Cúi đầu nhìn là nhẫn kim cương do Lục Khiêm tặng.
Lục Khiêm dỗ con trai vào trong thì nhìn thấy cô đang cúi đầu nghịch nhẫn kim cương, một bộ dạng trầm tư.
Ông đi qua từ sau lưng ôm lấy eo của cô.
Minh Châu không có vùng ra nhưng cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ông: "Thước Thước ngủ rồi!"
Lục Khiêm ừm một tiếng.
Ông nói: "Ngày mai dẫn thằng bé đi bệnh viện kiểm tra lại đi! Anh cứ không yên tâm."
Minh Châu không phản đối.
Thước Thước thích Lục Khiêm, ông muốn rút thời gian ra ở cùng con trai, cô cũng không có lý do gì phản đối.
Thái độ của cô lạnh nhạt.
Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông có vô số thủ đoạn dỗ người khác nhưng bây giờ lấy chiêu nào ra cũng đều là không tôn trọng với cô, cuối cùng ông chỉ hôn cô một cái: "Anh đi làm bữa tối!"
Minh Châu kêu ông lại: "Không phải có người giúp việc sao?"
Lục Khiêm lại quay về.
Ông đứng ở trước mặt cô, vén tóc cô lên giọng nói đã khàn không ra cái gì: "Em đau lòng sao?”
Minh Châu nghiêng đầu qua: "Em không có!" Ánh mắt của Lục Khiêm sâu xa.
Một lúc sau, ông ông nhẹ nhàng: "Anh xuống nhé! Em xem có cần thêm gì nữa không!"
Lần này Minh Châu lại gọi ông lại.
Cô đứng ở đó, sau lưng là ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào khiến cô trở nên mơ hồ.
"Lục Khiêm, em không chấp nhận phản bội!"
"Em chỉ cho anh một cơ hội."
Cô từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói:
"Chuyện đó khi nào kết thúc thì chúng ta khi nào tổ chức hôn lễ."
Lục Khiêm ừm một tiếng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều ý vị sâu xa.
Quá khứ Lục Khiêm yêu Minh Châu nhưng nhiều hơn là sự yêu thương đối với cô gái nhỏ, ông thích bộ dáng kiêu ngạo của cô, thích cô đau cũng ôm ông gọi là chú Lục.
Bây giờ cô lớn thành phụ nữ rồi, cảm giác đó càng khiến người khác say đắm.
Lục Khiêm xuống lầu làm bữa tối.
Minh Châu thu dọn đơn giản một chút rồi bắt đầu đọc kịch bản.
Kịch bản này là Ôn Noãn đề cử, nói rất thích hợp với diễn xuất của cô, diễn một cô cả.
Minh Châu xem xong, cũng rất thích.
Cô xem vô cùng mê mẩn.
Lục Khiêm lên lầu kêu cô ăn cơm, cô mới ngước mắt, cổ có chút đau nhức. Lục Khiêm cầm kịch bản lên, tiện tay lật vài trang.
Ông nhịn không được cười một cái.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: