Khương Lan Thính nhìn cô chăm chú.
Hồi lâu sau, khi đã chắc chắc cô không nói đùa, anh khẽ ôm vai cô: “Hay mình về nhà ăn đi!”
Nhưng ai cũng biết bữa cơm này không thể ăn được nữa.
Lúc bọn họ ra ngoài, bên ngoài có khoảng hơn một trăm phóng viên đang vây kín ở đó. Ai cũng muốn là người đầu tiên tóm được tin tức, thấy hai người bước ra, phóng viên nhao nhao chặn kín phía trước mặt họ. Những máy ảnh to như súng trường và micro hướng về mặt Hoäc Kiều, lời nói của họ vừa sắc bén vừa không khách sáo.
[Xin hỏi, cô Hoäc có suy nghĩ lại việc kết hôn với tổng giám đốc Khương không?]
[Cô Hoäc, lần trước xem như Tổng Giám đốc Khương ngoại tình phải không?]
[Cô Hoắc, cô có hối hận không?”]
Khương Lan Thính ngăn cản những phóng viên này, anh không muốn họ tổn thương Hoắc Kiều. Chuyện này là lỗi của anh, không liên quan tới Hoắc Kiều.
Nhưng Hoắc Kiều không trốn tránh.
Cô còn đẩy nhẹ Khương Lan Thính ra, cô nhìn những phóng viên kia, thờ ơ lên tiếng: “Trước khi trả lời những câu hỏi trên, tôi muốn hỏi cô Tống Thanh Thanh một chút, lúc ấy cô có biết Khương Lan Thính đã có bạn gái không? Nếu như biết, không ai trong số họ vô tội cả... Còn việc tôi và Khương Lan Thính có kết hôn không, đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ cần phải làm rõ quan hệ giữa Khương Lan Thính và Tống Thanh Thanh, dù gì thì tôi cũng không tham gia bất cứ đoạn tình cảm nào trong đó. Nếu mọi người muốn phỏng vấn, xin mời tìm anh Khương Lan Thính hoặc cô Tống Thanh Thanh.”
Gô nói logic chặt chết
Còn ai dám nói Hoắc Kiều là bình hoa?
Nói xong, Hoắc Kiều lại nhìn Khương Lan Thính, cô nói rất dịu dàng: “Bữa tối nay tạm thời không ăn được! Khương Lan Thính, anh giải quyết xong việc của mình rồi chúng ta bàn việc này sau.”
Cô không bỏ đá xuống giếng nhân cơ hội này.
Cô cũng không chia tay.
Nhưng cô sẽ không lau đít cho anh và nhà họ Khương, cô không phải giấy vệ sinhl
Vào lúc này rồi, vậy mà Khương Lan Thính lại cảm thấy cô rất đáng yêu,
Anh năm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú một hồi rồi nhẹ giọng nói: “Sau khi giải quyết xong anh sẽ gọi điện cho eml”
Một câu nói đơn giản nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng.
Ở đây có rất nhiều phóng viên nữ, họ đã ngửi ra mùi tình yêu trong câu nói này, thật ra không cần nhiều lời cũng biết Khương Lan Thính thích Hoắc Kiều...
Nhưng đã là tin tức thì phải là tin nóng!
Là người làm tin tức, mặc kệ bọn họ sống chết ra sao, chuyện phải càng lớn càng tốt.
Khương Lan Thính tự mình đưa Hoắc Kiều lên xe, lúc sắp lên xe Hoắc Kiều bỗng nói: “Thật ra tôi muốn cho anh thêm một cơ hội lựa chọn nữa! Khương Lan Thính, thật ra tôi không yếu ớt như vậy. Tôi thích thì tôi sẽ làm được, tôi không phải người không thể tóm được thứ mình muốn.”
Khương Lan Thính mỉm cười nhẹ: “Anh biết!"
Anh đột nhiên hiểu Hoắc Kiều, đột nhiên hiểu được con người chân chính của cô... Cô không tức giận có lẽ là vì thích, vậy nên cô dùng thái độ lý trí nhất để đối mặt. Dù anh có chọn Tống Thanh Thanh vì nguyên nhân nào khác, dù cô có khóc cô cũng sẽ không quay đầu cầu xin anh.
Đây chính là Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính sờ đầu cô, tuy có quá nhiều việc cần xử lý nhưng anh vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm đến không thể tưởng nổi...
Anh đóng cửa xe lại, nhìn xe bảo mẫu từ từ rời đi, lúc quay đầu anh lại nhìn thấy Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh đứng ở giao lộ.
Vẻ mặt cô ta rất đau khổ và không dám tin. Cô ta không tin Khương Lan Thính lại tự tay hủy đi tiền đồ của mình để lựa chọn Hoäc Kiều, cô ta không tin giữa Hoắc Kiều và anh không có xích mích...
Rốt cuộc cô ta làm mọi thứ vì mục đích gì?
Để hủy diệt Khương Lan Thính ư?
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: