Lục Khiêm khẽ hỏi: “Truyền Chí, tôi còn có cơ hội không?”
“Đương nhiên là có chứ!”
Ôn Noãn đi vào đặt canh xuống, rồi bưng một chén nhỏ đến.
Cô bưng qua đưa cho Lục Khiêm.
“Minh Châu khóc sao?”
Lục Khiêm hỏi cô: “Nói cho cô ấy biết là ý của Hoắc Minh, hay là ý của cháu?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy: “Là ý của hai bọn cháu!”
Lục Khiêm không nổi giận được.
Ông ấy bưng chén canh, uống hai ngụm cũng không có khẩu vị, nói: “Cậu không muốn cô ấy lo lắng! Tính cách cô ấy, cậu rõ nhất.”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Vậy cậu vì cô ấy, càng phải kiên cường hơn.”
Lục Khiêm sửng sốt.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới hiểu dụng ý của Hoắc Minh.
Anh là sợ mình từ bỏ, nên mới nói cho Minh Châu...
Đôi mắt Lục Khiêm chợt nóng.
Ông ấy húp từng ngụm canh gà núi nấu nấm, cho dù không uống được cũng phải cố gắng có thể uống được thêm một chút, Ôn Noãn nói cho ông ấy, đây là gà núi do chính bà cụ tự mình nuôi lớn, vì nó mà còn ở trong núi cả nửa tháng.
Lục Khiêm rũ mắt: “Cậu có lỗi với bà cụ.”
Ôn Noãn từ bệnh viện về nhà.
Tình hình của Lục Khiêm không tốt, tâm trạng cô cũng không thể bình tĩnh.
Hoắc Minh tăng ca hơi muộn.
Đợi anh về, Ôn Noãn mới biết anh đã gánh vác phân nửa chuyện trong công ty Lục Khiêm, Ôn Noãn ít nhiều cũng đau lòng cho anh, đích thân cô nấu một tô mỳ cho anh.
Hoắc Minh thấy đói, ăn rất nhanh.
Ôn Noãn khẽ nói: “Công ty của cậu để em đi cho!”
Hoắc Minh nâng mắt nhìn.
Ôn Noãn khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ anh đã gánh vác tập đoàn Hoắc Thị và Tây Á rồi, thêm công ty của cậu nữa, em sợ thân thể anh không chịu nổi! Hoắc Minh, em cũng đau lòng cho anh.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: