Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cảm thấy hơi kỳ quá nên duỗi tay cầm lên xem. Nhưng sau khi lật ngược lại, cô lập tức hối hận, bởi vì đây là một khung ảnh, Ôn Noãn đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp bên trong...

Hoäc Minh lúc hai mươi tư tuổi và Kiều An lúc hai mươi hai tuổi.

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó để lại vị trí cũ. Ở chỗ cửa đúng lúc vang lên một giọng nói.

"Lúc trước sửa sang phòng này thì để đấy, quên chưa bỏ đi."

Ôn Noãn quay người lại. Hoắc Minh đang đứng tựa người vào khung cửa, trên người mặc một bộ âu phục đen trắng kinh điển, nhìn thành thục chững chạc.

Anh đi tới cầm lấy khung ảnh kia, rồi nhìn về phía Ôn Noãn, giọng nói dịu dàng.

"Em không vui à?”

Ôn Noãn nói lảng sang đề tài khác: "Luật sư Hoắc, tôi đến đây là vì bố tôi..."

"Tôi biết, không cần nhắc lại."

Hoắc Minh ném khung ảnh vào thùng rác, ngồi lên trên ghế sô pha, mở hồ sơ ra: "Cô giáo Ôn, chúng ta bắt đầu đi!"

Ôn Noãn hơi không hiểu.

Rõ ràng tối qua anh đã nói là mở họp, sao bây giờ chỉ có hai người bọn họ.

Ánh mắt Hoäc Minh sâu thẳm.

"Em đang nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của tôi?"

Làm sao Ôn Noãn dám?

Cô đành phải ngồi đó, nghe anh nói những từ ngữ chuyên nghiệp, nghe anh phân tích vụ án...

Cô đã rất nỗ lực, nhưng càng về sau thì càng buồn ngủ. "Cô giáo Ôn."

Mặt mày Hoắc Minh nghiêm túc: "Có phải em muốn ngủ không?”

Anh như là vô tình hỏi: "Tối hôm qua tôi thấy em ngủ trên sô pha, ngủ rất sâu."

Ôn Noãn không biết nên nói gì, cố gắng chịu đựng đến sáu giờ.

Cô cảm thấy đã đến giờ rồi, chắc Hoắc Minh nên tan làm.

Đúng là như vậy, Hoắc Minh đóng hồ sơ lại, sau đó bâng quơ nói:

"Hiện tại đã muộn rồi, để tôi mời cô giáo Ôn đi ăn một bữa nhé!"

Ôn Noấn lạnh nhạt từ chối: "Giữa chúng ta..."

"Tôi vẫn còn nhiều chỉ tiết quan trọng về vụ án muốn nói với em, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc."

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô trả lời.

Thật ra Ôn Noãn không thể từ chối được, chỉ cần anh không làm chuyện quá đáng thì vì vụ án của bố mình, Ôn Noãn vẫn nguyện ý nhượng bộ anh, nhưng ngay khi cô sắp đồng ý, ngoài cửa phòng họp lại truyền đến một tiếng gọi: "Hoắc Minh!"

Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK