Mục lục
Hoắc Tổng Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kiểm tra, không có chuyện gì lớn.

Bác sĩ nhìn Diệp Bạch, nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định nói thẳng: “Chuyện sinh hoạt vợ chồng không thể vượt quá giới hạn, thô bạo quá bên nữ cũng không thấy thoải mái đâu, mấy thằng đàn ông các cậu chỉ biết mỗi mình sướng, không thèm quan tâm đến sống chết của con gái nhà người ta! Còn nữa, không phải ai cũng hợp uống

thuốc tránh thai, đây rõ ràng là bị co thắt dạ dày, lúc cơn đau ập tới là có thế lấy mạng người ta luôn đấy.”

Diệp Bạch từ từ siết chặt nắm đấm, nhưng anh không phủ nhận.

Bác sĩ còn nói anh thêm mấy câu nữa, bảo anh đi nộp tiền lấy thuốc. Đến khi quay lại xe… Anh mang nước ấm đến cho Lục u, trông chừng cô uống thuốc, anh không đề cập đến Chương Bách Ngôn, chỉ nói: “Em sống một mình đúng không? Bị ốm cũng không có người chăm sóc.”

Anh nói rất uyến chuyển, nhưng Lục u hiểu rõ ý anh.

Diệp Bạch muốn ở bên cạnh cô.

Thế nhưng cô sao có thể đồng ý chuyện đó?

Cô nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế sau xe, khép hờ mắt: “Lão Bạch, anh có biết tôi không thế. ”

Cô không thể sinh con nữa.

Diệp Bạch là con trai duy nhất trong nhà, nhà họ Diệp cần phải có người nối dõi tông đường, vốn dĩ cô không thể, cũng không dám ở bên anh.

Diệp Bạch biết cô đang kiêng dè điều gì.

Anh không ép cô. Anh đặt cốc nước xuống, sau đó nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Rất dịu dàng!

Ngay sau đó, anh nghiêng người về phía trước, áp trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng thở dài: “Không thử một lần thì làm sao biết anh có thể vì em mà làm đến mức nào chứ? Lục u, bản thân em đã là một đứa trẻ rồi.”

Nếu thực sự không sinh được con, vậy anh sẽ coi cô như một đứa trẻ mà nuông chiều.

Họ sẽ có rất nhiều niềm vui, họ có thế đỉ du lịch cùng nhau, đi khắp thế giới, ngắm nhìn phong cảnh trên thế giới này.

Nếu như cô cần chữa bệnh, vậy anh sẽ có thời gian một đời để ở bên cạnh cô, có thể yêu thương cô, có thể làm cho cô… quên đi những tốn thương mà người kia mang đến.

Anh tốt đến vậy, Lục u không dám mong cầu.

Cô đã biết được sự đau khổ của tình yêu, cô không muốn phụ lòng một người chân thành đối xử tốt với mình, cô muốn từ chối… Nhưng Diệp Bạch không cho phép, anh nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ngón tay thon dài khô ráo bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mượt như nhung ấy.

Từng chút từng chút một, có chút kiều diễm.

Hai người họ đã quen nhau rất nhiều năm,

vẫn luôn ở bên nhau như hai người bạn, đây là lần đầu tiên hai người thế này.

Lục u không quen, cô khẽ di chuyển thân dưới, gọi một tiếng lão Bạch, cô muốn anh lý trí hơn một chút.

Lần này, Diệp Bạch mạnh mẽ hơn bình thường.

Ở metruyen hot.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh bắt lấy cố tay của cô, đặt xuống hai bên sườn, đôi mắt đen nhánh của anh chăm chú nhìn cô, giọng anh khàn khàn khô khốc: “Anh đã cho hai người thời gian! Thế nhưng hai người cũng không quay lại với nhau, trái lại cậu ta còn làm em đau, làm em khóc! Lục u, thử ở bên anh đi! Anh sẽ làm tốt hơn cậu ta, tốt hơn cậu ta một trăm lần! Anh sẽ không làm em phải khóc, cũng không khiến em phải chịu đau đớn một mình, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, cũng để em ở bên cạnh anh mãi mãi.”

Môi Lục u run lên khe khẽ.

Thật ra cô có hơi dao động, các nhà tâm lý học đã nói, với tình trạng đặc biệt của một người đã từng bị tổn thương, người đó sẽ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi. Diệp Bạch chính là một liều thuốc xoa dịu tốt nhất, thế nhưng cô lại không thể!

“Thử ở bên anh đi!”

Một tay Diệp Bạch nắm lấy gáy cô, vừa cấn

thận từng li từng tí vừa vô cùng trân trọng ôm cô vào lòng, anh không làm gì khác cả… chỉ ôm lấy cô.

Cái ôm của anh vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời.

Trái tim của Lục u đã ngâm trong băng lạnh suốt tám năm, cô cũng khát vọng ánh mặt trời và sự ấm áp.

Cô chậm rãi, thật chậm rãi dựa khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai Diệp Bạch, trong giây phút này, cô đột nhiên muốn khóc… Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Diệp Bạch, giọng nghẹn ngào: “Diệp Bạch, chúng ta thử nhé!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK