Minh Châu liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Sau đó cô đuổi theo con: "Thước Thước!"
Thước Thước khóc, cậu của nhóc hay nói con trai không thể dễ dàng rơi nước
mắt, nhưng cậu nhóc không thể nào nhịn được. Rõ ràng đó là bố của cậu! Minh Châu đau lòng không thôi. Thước Thước chính là kết tinh lớn nhất giữa tình cảm của cô và Lục Khiêm. Cô bước tới ôm lấy con trai, hôn một cái: "Lần sau chúng ta quay lại nhé?" Thước Thước bật khóc nức nở. Cậu nhóc căn chặt đôi môi đỏ mọng: "Con không muốn đến nữa!" Minh Châu cũng không trách cứ cậu nhóc.
Câu lau nước mắt cho con: "Vậy chúng ta sang chỗ mợ thăm Tiểu Hoäc Kiều nhé? Không phải con thích nhất là em gái sao?"
Tiểu Thước Thước miễn cưỡng nở nụ cười.
Còn khó coi hơn cả khóc.
Minh Châu lại hôn nhẹ cậu: "Được rồi, con khóc cũng không sao đâu."
Hai mẹ con rời đi.
Lục Khiêm chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, ông chống vào vách tường, lắng lặng nhìn chăm chú hướng hai người rời đi... Ông biết Thước Thước đã tổn thương,
Minh Châu cũng tổn thương vì ông.
Ông muốn giải thích, nhưng giải thích cũng chỉ tốn công vô ích.
Giờ ông không thể cho cô thứ gì cả. Năm tháng là như thế đấy.
Ông nhớ rõ bản thân từng có thời chủ động hăng hái như thế nào, thế mà đến hiện tại lại không dám thừa nhận một chữ "yêu”.
Người giúp việc trong biệt thự biết mình vừa gây chuyện, bèn chạy tới nhận lỗi rối rít: "Ngài Lục, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên dẫn Manh Manh đến thăm anh!"
Lục Khiêm lại chẳng có chút phản ứng nào.
Cơ thể đau đớn mệt mỏi, nhưng trái tim lại còn uể oải hơn.
Ông là một người dành nửa đời đầu lo toan sự nghiệp, nửa đời sau vốn muốn mang lại hạnh phúc cho Minh Châu, nhưng ông lại không làm được...
Phòng bệnh Ôn Noãn có khách.
Mẹ của Cố Vân Phàm, bà Tùy Vân đến thăm cô, Cố Vân Phàm cũng có mặt ở đó.
Sức khỏe của Tùy Vân rất tốt.
Bà bế Tiểu Hoắc Kiều, cảm thấy rất vui vẻ thích thú, còn mua không ít đồ tốt cho trẻ em.
Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha, trong lòng loạn cào cào không biết nên nghĩ gì.
Đứa bé kia quả thật rất đáng yêu. Nhưng khi nhớ ra đó là con Hoắc Minh, cậu ta bèn thấy khó chịu bực bội.
Tùy Vân là người từng trải, làm sao bà không hiểu được tâm tư của con mình, bà mỉm cười hỏi: "Con không muốn lại ôm thử sao?"
Cố Vân Phàm còn chưa kịp nói chuyện, Tùy Vân đã đặt đứa bé vào lòng cậu †a.
Cậu ta muốn hung dữ một chút.
Nhưng Tiểu Hoắc Kiều lại rất đáng yêu.
Con ngươi sáng ngời thăm thẳm nhìn thẳng cậu ta, không biết có phải vì thế mà Cố Vân Phàm cảm thấy mình bị lay động hay không, cậu ta thấp giọng hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
Ôn Noãn cười nói: "Trẻ nhỏ còn chưa thấy rõ đâu, chỉ có thể nhìn trong khoảng 20cm gì đó thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: