Hoắc Doãn Tư vẫn giống như trước, cao quý khó tiếp cận như ánh trăng trên bầu trời, nhưng An Nhiên lại càng mắc kẹt trong vũng bùn sâu hơn lúc trước.
Sự khác biệt giữa ánh trăng và vũng bùn cũng không đủ để có thể miêu tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Sắc mặt của An Nhiên đột nhiên tái nhợt.
Ngay cả đôi môi cô ấy cũng run rẩy, cô ấy muốn tiến tới nói với anh ấy lời xin lỗi hay gì đó khác, nhưng ánh mắt của Hoắc Doãn Tư đã nhanh chóng quay mặt đi.
Ánh mắt của anh ấy lạnh lùng như chưa từng quen biết cô ấy.
Giống như, anh ấy chưa bao giờ quan tâm.
An Nhiên cụp mắt xuống, trong ánh mắt nóng hổi lấp lánh một tia sáng.
Người quản lý trực ban nghe thấy tiếng động thì cũng vội vàng chạy tới, cô ta bình thường rất ngưỡng mộ An Nhiên.
Cô ấy trung thực và không quan tâm đến công việc của mình, điều này khác hoàn toàn với những cô gái nhỏ khác.
Nhưng hôm nay có một vị khách quý đến khách sạn, cô ấy lại phạm phải một sai lầm lớn như vậy, người quản lý cũng có chút không vui, trầm giọng khiển trách: “Mau nhặt chúng lên đi! Nếu có người phàn nàn với cửa hàng, cô sẽ bị đuổi việc đấy, thậm chí tôi cũng sẽ bị khiển trách!”
An Nhiên nghẹn ngào, vội vàng đáp lời: “Tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp ngay.”
Nói xong, cô ấy ngay lập tức ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ bỏ vào trong thùng rác.
Mảnh vỡ đâm vào tay cô ấy, máu tươi chảy ra nhưng cô ấy không cảm nhận được cơn đau do nó gây ra.
Tất cả những gì cô ấy biết là phải hoàn thành nó càng sớm càng tốt. Cô ấy không muốn rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, cũng không muốn bị Hoắc Doãn Tư nhìn thấy bản thân như thế này. Tuy rằng bây giờ bọn họ chẳng là
gì của nhau nhưng cô ấy đang nợ anh ấy tám mươi vạn.
Khi cô ấy cúi đầu xuống nhặt những mảnh vỡ, cô ấy không hề phát hiện ra Hoắc Doãn Tư đã quay người lại.
Anh ấy nhìn thấy máu trên những đầu ngón tay của cô ấy.
Anh ấy nhìn thấy thân hình gầy gò của cô ấy, gây hơn trước đây rất nhiều, nhìn thấy khuôn mặt gần như không còn chút hồng hào nào của cô ấy.
Đôi mắt Hoắc Doãn Tư trở nên tối sầm lại.
Đây có phải là cách mà cô ấy sống trong suốt những tháng ngày qua?
Đây liệu có phải là sự lựa chọn của cô ấy?
Nếu cô ấy có thể sống một cuộc sống tốt hơn, anh ấy nghĩ, anh ấy sẽ chẳng có gì ngoài cảm giác chán ghét đối với cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang làm gì với bộ dạng đáng thương như thế này?
Anh ấy cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và phức tạp...
An Nhiên nhặt từng mảnh vỡ lên.
Cô ấy tìm thấy một cây lau nhà nhỏ đơn giản, cô ấy muốn lau sàn. Người quản lý nhìn thấy như vậy thì nhanh chóng bước tới nói: “Ở đây đang có khách hàng mà cô vẫn dùng cây lau nhà được sao? Quỳ xuống lấy giẻ lau sàn lau đi. Đừng để làm phiền đến khách hàng.” Sau đó nói thêm một câu nữa: “Nếu không thể làm tốt thì đừng làm nữa!”
An Nhiên nhẹ giọng đáp: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt!”
Cô ấy lập tức thay thế nó bằng giả lau. Bỏ qua tất cả những ánh mắt kỳ lạ của người khác, cô ấy quỳ xuống đất, dùng một chiếc giẻ lau đi những vết bẩn ở trên sàn, lau cho đến khi sàn nhà sạch bong.
Sau đó cô ấy rửa tay và tiếp tục đi pha cà phê.
Cô ấy không dám nhìn Hoắc Doãn Tư thêm lần nào nữa, bởi vì người đàn ông đó không cùng một thế giới với cô. Hôm nay tình cờ gặp anh ấy, nếu anh ấy muốn đòi lại tiền, cô ấy chỉ có thể...đưa trước cho anh ấy năm vạn.
Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang bên đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: